VN88 VN88

Anh đổ em rồi, Vy ơi!

Lễ hội Mùa Xuân nhanh chóng đến, năm nay nơi được chọn là nhà của Nguyên. Thực ra phải nói là biệt thự, nơi được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Nguyên là con trai duy nhất nên được cưng chiều, cậu vui vẻ, hòa đồng lại có tính hài hước, được mọi người yêu quý. Hằng năm cứ mỗi mùa Valentine, cậu có cả tá quà tặng chất đầy ở nhà. Tuy nhà giàu nhưng Nguyên không ăn chơi, cậu sống rất mẫu mực, điểm thi lúc nào cũng đứng thứ nhất.

– Mọi người, hôm nay chơi hết mình nhé!

Nguyên từ trên cầu thang xuống, nói cùng một cái nháy mắt khiến bao trái tim tan chảy.Ngọc đưa hai tay lên, chống cằm mơ màng.

– Híc, ước gì anh Nguyên để ý đến tao mày nhỉ?

– Câu này mày nói bao nhiêu lần rồi, không thấy chán à?

Cô ở bên cạnh, nhâm nhi cốc nước hoa quả, lắc đầu. Ngọc đúng là chúa mơ mộng!

– Kệ tao!

Ngọc xịu mặt, lườm cô một cái. Vy chỉ nhún vai cho qua, cô còn lạ gì nhỏ nữa.

– Chào Hạ Vy, dạo này bạn khỏe chứ?

Vy ngẩng đầu, là Hà- người đã bảo Trung tiếp cận cô, đơn giản vì Hà ghét Vy, ghét sự vô tư của cô, ghét nụ cười tươi tắn của cô, ghét mọi thứ cô có được. Cô cười nhạt.

– Tớ khỏe, nếu bạn thấy mình đủ tư cách thì cứ tự nhiên.

Câu nói của Vy khiến Hà ngớ người vài giây, rồi nhỏ nhếch môi tạo thành nụ cười chế giễu. Và không ai ngờ tới, Hà đổ cốc rượu lên đầu Vy, gương mặt vô cùng bình thản.

– A! Xin lỗi! Tớ lỡ tay.

Hà vờ làm vẻ vô tình. Ngọc nắm chặt tay rồi cũng hất ly hoa quả vào người Hà, nhại lại điệu bộ y hệt.

– A! Xin lỗi!Tớ cũng lỡ tay!

Hà vuốt vệt nước trên mặt, giơ tay lên định đánh Ngọc.

– Dừng tay!

Không biết từ đâu, Nguyên xuất hiện, nắm chặt cổ tay Hà. Nhỏ quay người, rồi cúi mặt xuống. Nguyên rút chiếc khăn mùi xoa trong túi, quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng lau những giọt nước trên gương mặt Vy.

Thời gian như ngưng đọng, thế giới chỉ còn có hai người, hai trái tim. Một trái tim đập thình thịch, một trái tim rỉ máu.

Nhận ra điều gì đó, Nguyên luồn tay qua eo Vy, bế cô lên, bước đi trong sự ngạc nhiên cùng ngượng một của mọi người. Một khung cảnh thật đẹp!

Vỹ ngồi trên sofa, cúi ngầm mặt, thầm r-ủa cái tên bên cạnh cứ cười từ nãy đến giờ. Không chịu được nữa, cô bực dọc gắt lên.

– Có gì mà anh cười hoài vậy?

Nguyên vẫn tủm tỉm, anh giơ tay lên hàng, nhưng vẫn chưa thôi trêu chọc cô.

– À thì lần đầu tiên anh thấy một cô gái bị hất nước vào mặt mà khóc nhè như em.

Vy lại cúi xuống, cô chẳng còn cách nào đối đáp lại lí lẽ của anh, tốt nhất nên im lặng thìhơn.

Thấy Vy không nói gì, Nguyên không trêu cô nữa. Anh trầm ngâm nhìn ra bầu trời đêm, qua đôi mắt cô anh phần nào hiểu được những suy nghĩ thầm kín chất chứa trong lòng.

Staring out at the rain with a heavy heart
It’s the end of the world in my mind
Then your voice pulls me back like a wake up call
I’ve been looking for the answer
Somewhere
I couldn’t see that it was right there
But now I know what I didn’t know

Because you live and breathe
Because you make me believe in myself
When nobody else can help
Because you live, girl
My world has twice as many stars in the sky

VN88

Viết một bình luận