00h30’
Đèn sáng, cửa mở. Trâm bước ra, mặt vẫn nguyên lớp make up chưa kịp xóa.
– Anh xin lỗi. Anh không biết hôm nay là sinh nhật em.
– …
– Chúc mừng sinh nhật em.
– Trễ quá rồi. Đã hơn 12h đêm. Qua sinh nhật em rồi.
– Em không nói là sinh nhật em nên…
– Vậy là em không nói nên anh không để ý chứ gì? Em là gì của anh? Anh ác lắm. Anh về đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa. Người yêu là vậy sao?
– ….
– Em ghét Ngân. Cô ấy chết rồi nhưng vẫn có được trái tim anh. Còn em, cố gắng thế nào cũng vô ích.
– Em đừng nói vậy. Ngân không có lỗi gì hết. Lỗi là ở anh. Anh….
– Chúng mình chia tay thôi. Anh hãy cứ ôm hình bóng Ngân đi. Em từ bỏ.
***
Tôi và ám ảnh của quá khứ
– Luân – Một giọng nói dịu nhẹ vang lên bên tai tôi
– Ngân, em làm gì ở đây? Em chết rồi cơ mà – Tôi bàng hoàng, dụi mắt.
– Ừ, nhưng em vẫn luôn dõi theo anh, ngốc ạ.
– Anh nhớ em lắm.
– Em cũng vậy. Nhưng có người cũng rất nhớ anh.
– Ai cơ?
– Cô ấy xinh, anh nhỉ?
– Trâm à? Ừ. Nhưng cô ấy ghét anh rồi.
– Không phải đâu, cô ấy vẫn yêu anh nhiều lắm. Chỉ là anh ngốc không nhận thấy điều đó thôi.
– …
– Anh đến với Trâm đi nhé. Cô ấy vẫn chờ anh.
– Còn em?
– Em là quá khứ, Trâm là hiện tại và tương lai của anh. Anh cần phải biết nên giữ gì, và bỏ gì chứ.
– Nhưng Trâm không thích em, cô ấy không muốn anh gặp em, em không buồn sao?
– Phương không nói với anh về tâm lý con gái à? Cái đó người ta gọi là ghen. Vì yêu anh nên Trâm mới ghen, anh phải cảm thấy hạnh phúc vì điều đó chứ.
– Nhưng anh…anh cũng yêu em, Ngân. Anh không quên em được. Sao hôm đó em không khóc hả Ngân, nếu em khóc giống như Trâm, có lẽ, anh đã không quay đi như thế.
Ngân mỉm cười:
– Anh ngốc lắm. Đó chính là điều khác biệt giữa bọn em. Cũng có thể, em đã không dũng cảm để níu kéo anh như Trâm.
– ….
– Giờ thì nói em nghe, anh yêu Trâm rồi, đúng không?
– Anh…
– Anh có buồn khi chia tay với cô ấy không?
– Thực ra…
– Nhìn xem trên người anh bây giờ là gì? Bức ảnh của hai người, đẹp lắm anh ạ. Tối qua anh ôm nó ngắm nghía rồi ngủ quên lúc nào không biết đấy. Anh nhớ Trâm lắm, đúng không?
– Ngân, đừng hỏi anh nữa. Anh đau đầu lắm.
– Được rồi. Vậy là em đã có câu trả lời. Luân, nghe em nói này. Anh đừng dằn vặt mình vì cái chết của em. Có chăng, đó là do số phận. Em không trách anh đâu. Dũng cảm lên anh. Trâm là một cô gái hoàn hảo. Và hơn hết, cô ấy yêu anh. Em vẫn luôn mong anh hạnh phúc.
– Ngân, nhưng anh…
– Còn em, anh hãy giữ hình bóng em trong tim có lẽ tốt hơn. Đừng nhớ em quá như bây giờ, em vẫn ở bên anh mà, người ta chỉ thật sự chết khi bị lãng quên thôi…
– Vậy anh phải làm gì?
– Đến với Trâm, anh nhé! Em phải đi rồi. Từ giờ phút này, em sẽ không gặp anh nữa. Nhưng nhớ rằng, em vẫn luôn dõi theo anh đấy.
– Ngân! Cho anh…ôm em, được không?
Ngân lắc đầu, mỉm cười. Nụ cười vẫn xinh như ngày nào, nhưng có chút gì đó xanh xao hơn trước.
– Không. Em là một linh hồn. Mà linh hồn thì không chạm vào được. Nhớ nhé anh, em là quá khứ. Hiện tại và tương lai mới là thứ anh cần hướng tới.
“Luân à, anh biết không? Em vẫn yêu anh. Hãy thể hiện rằng anh vẫn yêu em bằng cách sống thật hạnh phúc nhé”