Tôi vẫn còn nức lên, dượng phải chùi nước mắt rồi hôn vào môi tôi.
– Thì em vẫn biết vậy nhưng ở nhà lỡ anh kiếm được bà nào khác thì sao?
– Việc gì anh phải kiếm ai, đối với anh em là tất cả mà!
– Nhưng khi em vắng nhà làm sao biết được chuyện gì sẽ xẩy ra khi anh có một mình.
– Liên ơi! Ba năm nay anh vẫn sống trơ trọi một mình thì chỉ vài tháng mà nghĩa lý gì!
– Em chỉ sợ anh ăn quen rồi nhịn không quen. Đàn ông là vậy, họ mau quên lắm!
– Cưng ơi, không phải đàn ông nào cũng vậy, em cứ vơ đũa cả nắm, có phải ai cũng như ai đâu.
Tôi vẫn còn ấm ức khóc:
– Có lẽ em nhận xét sai về anh!
– Còn em thì sao? Anh ở đây lui cui một mình trong khi em ở đó có biết bao gã đàn ông con trai trẻ đẹp con nhà giầu theo đuổi em ở trường thì sao? Anh phải làm gì?
Tôi cũng hơi ngỡ ngàng:
– Anh cứ yên tâm. Thứ nhất anh không già. Thứ hai là không có gã đàn ông con trai nào có thể so sánh được với anh. Em yêu anh.
– Anh cũng yêu em. Còn nếu bây giờ tình yêu của em có đủ mạnh thì chúng ta có thể vượt qua bốn năm đại học của em rồi sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ tính tới.
– Sau khi tốt nghiệp à! Em sẽ ở mãi bên anh, em biết chắc chắn là như vậy.
– Anh cũng muốn như vậy nhưng chỉ có thời gian đủ để trả lời thôi, còn bây giờ thì chúng ta hãy tận hưởng những gì chúng ta hiện có…
– Em cũng muốn vậy. Tôi mỉn cười gật đầu. Em yêu những gì mình đang có!
– Anh cũng vậy, anh chỉ biết hiện tại mình đang hạnh phúc. Chúng tôi thông cảm nhau rồi tiếp tục bữa điểm tâm.
* *
Chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau như vậy đến cuối tháng rồi tôi cũng phải xa ông để bước vào ngưỡng cửa đại học. Tôi cũng thú thật rằng có nhiều nam sinh theo đuổi tôi họ tán tỉnh rồi rủ tôi đi chơi, nhưng tôi chẳng màng tới họ một chút mảy may nào. Hầu như mỗi cuối tuần tôi lại trở về nhà với dượng như chúng tôi đã thỏa thuận với nhau. Chúng tôi hiện yêu nhau và sẽ mãi mãi yêu nhau. Chẳng có ai ngoài chúng tôi biết chuyện này.Tôi cũng không còn liên lạc với Dạ Lan cả năm nay rồi nhưng tôi biết tính tình cô ta không thay đổi hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ kể cho cô ta nghe về chuyện giữa chúng tôi.
Rồi cũng hết năm chót của bậc đại học và tôi tốt nghiệp. Tôi trở về tỉnh nhà và xin được một chỗ dậy học tại đây. Dượng Tính và tôi vẫn tiếp tục sống với nhau như một căp vợ chồng, chúng tôi thuờng đi chơi xa, những nơi mà chúng tôi ít gặp người quen để có thể tự do bên nhau.
Một chiều nọ, sau khi yêu nhau, tôi nhận thấy vẻ mặt dượng có vẻ vui tươi khác thưòng, biết là có chuyện gì đó, tôi hỏi:
– Rồi, có chuyện gì vậy?
Dượng cười lắc đầu:
– Có gì đâu! Tại sao em lại hỏi vậy?
– Em biết anh dấu em điều gì phải không?
– Có thể! Dượng làm bộ ẫm ờ.
– Vậy nói đi, anh phải cho em biết!
Ông làm mặt nghiêm với tôi:
– Nếu em muốn biết phải nhắm mắt lại rồi xoè bàn tay ra!
Tôi làm theo lời ông, ông cầm lấy bàn tay tôi rồi đặt một cái gì đó trong lòng bàn tay tôi xong ông cụp lại nói
– Bây giờ em mở mắt ra coi đi!
Tôi mở mắt ra nhìn, trong lòng bàn tay tôi một chiếc nhẫn hột xoàn long lanh. Tôi mừng rú lên:
– Trời ơi!
– Liên à, em có muốn làm vợ của anh không? Anh yêu em quá. Anh muốn sống hết quãng đời còn lại bên em.
– Em chịu! Vừa nói tôi vừa choàng tay đeo lấy cổ ông. Ông cười thật tươi:
– Để anh đeo nhẫn cho em hãy.
Tim tôi đập rộn ràng trong lúc ông đeo nhẫn cho tôi:
– Em muốn tụi mình làm đám cưới!
– Anh cũng muốn vậy, nhưng vì anh đã nhận em làm con nuôi rồi anh không thể làm đám cưới với em được nữa, tuy nhiên chúng mình vẫn có thể sống bên nhau như vợ chồng chẳng ai thèm để ý đến tụi mình đâu!
– Em yêu anh nhiều lắm. Tôi ôm hôn ông thật đắm đuối.
* *
Chúng tôi sống bên nhau như vợ chồng đã được trên sáu tháng rồi, càng ngày chúng tôi càng gắn bó với nhau hơn. Tôi nghĩ cũng thiệt là lạ, tôi đã tìm thấy tình yêu trong chính ngôi nhà tôi sống. Tôi không còn nghĩ ông là cha nuôi của tôi nữa. Với tôi ông chỉ là một người đàn ông mà tôi yêu và thuần túy chỉ như vậy thôi.
Tôi đã dấu không nói cho ông một điều bí mật, cho tới buổi chiều hôm đó khi ông đi làm về, có lẽ linh tính cho ông biết à tôi dấu ông gì đó, nhưng ông không tra hỏi gì tôi cả, cho đến khuya hôm đó khi chúng tôi nằm bên nhau trên giường, tôi nghĩ đó là lúc thuận tiện để nói cho ông hay. Ông nhìn tôi với nét mặt lo âu còn tôi thì chơi trò nhức nhối:
– Có gì vậy? Sao anh nhìn em kỹ thế?
– Nói cho anh biết đi mà… Ông nài nỉ.
– Có gì đâu mà nói!
– Liên ơi, nhất định em đang dấu anh điều gì phải không?
– Có thể! Tôi vẫn chối quanh.
Ông ôm lấy tôi
– Bây giờ mà em còn chơi trò “đố ai” nữa hay sao?
Tôi cười lớn:
– Em chỉ muốn nói… cho anh biết… anh sắp… anh sắp làm cha rồi!
Ông ôm chặt lấy tôi rồi đặt tay lên bụng tôi:
– Em sẽ là một người mẹ tuyệt vời…
Tôi cũng cười lại:
– Còn anh, anh cũng là một người cha… trên cả tuyệt vời, em biết chắc vậy.
Chúng tôi cùng phá lên cười rồi ôm lấy nhau,như những cặp vợ chồng bình thường.
Tình yêu của chúng tôi mãnh liệt không phải là tình cha con mà là tình yêu vợ chồng đúng nghĩa của nó…
(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)