VN88 VN88

Âm hộ nàng như cánh rừng chưa khai phá

Từ lúc đưa em về!
Là biết xa ngàn trùng. . .

Tôi chợt cầm tay cô Thuận. Tôi nghe không phản ứng. Tôi bóp nhẹ, cô để nguyên. Tôi kéo cô lại gần. Cô run lên:
“Đừng. . . . . Bình…. . . . . đừng em! ”
Tôi đứng dậy xin lỗi cáo từ ra về không quên nói vì thấy cô đẹp. Cô Thuận ngồi yên nhìn theo không nói năng.

Bẵng đi thời gian chợt nghe cô Thuận gọi:
“Bình hả! Lại đây tôi nhờ tí nha! ”

Tôi hớn hở lại nhà. Cô muốn di chuyển cái tủ. Mùa xuân ở ngoài chim chóc líu lo, cô khoe là có trồng nhiều hoa ra ngoài xem. Cô có vẻ diện hơn và vui lần trước.

Vài tuần sau tôi lại nhận được tin thầy giáo Tính mất. Tôi đến tiễn thầy ra nghiã trang. Không có nhiều người. Tôi thấy khuôn mặt cô lạnh lẽo.

Rồi cô Thuận lại gọi tôi qua. Lần nầy cô bán nhà dọn ra một căn hộ nhỏ. Sau khi hoàn tất việc dọn nhà cô nói: Không con nhờ tôi quét lá và xúc tuyết nữa rồi, vì căn hộ nầy thuê có người làm của khu nhà nầy. Có một điều là cô tránh xưng cô và gọi tôi bằng tên. Trong căn nhà nhỏ tôi thấy mình không đủ thời gian chờ lâu hơn nữa, nên tôi lại gần cô Thuận nắm tay giật mạnh, cô ngã chúi vào tôi. Tôi nói thật nhanh:
“Không quét la, xúc tuyết, chỉ muốn hôn thôi! ”

Chúng tôi ngã xuống thảm, tôi trườn lên mình cô, môi tôi tìm lấy môi cô. Cô Thuận cố gắng xoay qua một bên nói: “Từ từ đã nào! ” Còn gì sung sướng hơn khi biết chuyện đã đến phải đến. Chúng tôi hôn nhau đắm đuối thật lâu. Chợt tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của Thuận ứa ra, tôi bật dậy, nhưng Thuận với theo “Không…. . . ! không sao đâu! ” Nhưng chúng tôi đã ngồi dậy, Thuận sưả lại quần áo nói: “Thôi! Mình ra ngoài tiệm tìm gì ăn, tôi đâu có nấu nướng gì. ! ”Ăn xong tôi cầm bàn tay Thuận. Thuận để nguyên không rụt về. Tôi từ giã ra về.

Về nhà tôi không ngủ được, gần 01 giờ khuya, tôi bật dậy cầm điện thoại.
“Cô Thuận . . . phải không! ? ”
“Tôi đây! ”
“Chưa ngủ sao? ! ”
“Chưa! . . . nhưng. . . Ưmmm! ”
“Qua ngay bây giờ! ”
“Thôi! . . . đừng! . . . nhưng! ”

Như con hổ đói, tôi lao vào ôm Thuận. Tôi xé, tôi nhai, ngấu nghiến. Thuận cũng đáp lại mảnh liệt không kém. Chúng tôi làm tình như vũ bão. Trận đấu đầu vừa dứt, chưa 15 phút sau chúng tôi lao vào trận đấu thứ nhì. Thân hình chúng tôi quấn nhau như không muốn rời. Thuận hừng hực, sung mãn, quyến rũ. Người đàn bà bị bỏ quên và anh con trai mới lớn đến gần sáng mới rời xa để nhìn thấy nhau. Tôi nhìn thấy đồi núi lồi lõm trên người Thuận thật tuyệt vời, săng cứng chào mời gợi cảm. Từ đôi vú cho tới âm hộ, tôi mò mẫm vào đám lông như rừng chưa ai khai phá. Thuận nói nhỏ:
“Chắc mang bầu quá! ”

Thuận 36 tuổi. Sau nầy tôi biết ông giáo Tính trở ngại nên nàng không có con được.

Sau đêm đó Thuận không còn gọi tôi là em, chỉ gọi trống không, cô nghĩ dạy ra tìm việc làm khác. Cái lớp áo đạo mạo ngày trước thay vào cái trẻ trung yêu đời hẳn. Thuận nồng nàn hưởng ứng trong chuyện gối chăn, sex không còn là chuyện thầm kín, trốn chạy, che dấu, mà là gọi mời đáp ứng, cởi mở , đam mê. Chúng tôi như những người hưởng tuần trăng mật. Nếu có thể làm tình được bất cứ chổ nào chúng tôi không từ và Thuận nồng nàn đáp trả như một người vợ mới cưới.

Vài tháng sau.
Thuận nhìn tôi nói vẻ mặt đăm chiêu:
“Thuận có bầu rồi Bình ơi! ”
Tôi chửng hửng nhìn Thuận ngạc nhiên, Thuận tiếp:
“Tháng nầy chẳng thấy kinh kệ gì! ”

Cuối cùng chúng tôi thu xếp tất cả việc gia đình, tôi thú thật với gia đình tôi và từ giã để cùng Thuận đi về một phương trời khác.

Chúng tôi định cư một thành phố gần biển ở miền Nam, qua sự giúp đỡ một người bạn Mỹ tên Steve. Tôi và Thuận cưới nhau thành chồng vợ.

Con trai chúng tôi ra đời, thằng nhỏ giống y chang tôi. Tôi đi làm hãng điện và Thuận xin được chân chạy giấy tờ trong một hãng khác. Thành phố ít người Việt nên chúng tôi không giao tiếp ai và Cô giáo Thuận không còn là người đàn bà trùm chăn cỗ điễn trang nghiêm mà là người đàn bà trẻ trung đầy sức sống và quyến rũ. Sau khi sanh con Thuận nẫy nỡ thân người toàn diện rất mực khiêu gợi, kèm theo sự ăn mặc rất thời trang nên ít ai nghĩ Thuận lớn tuổi nhiều hơn tôi, với lại tôi là người biết thế nào là cần thiết và quí hiếm của tự do. Con người sinh ra bất cứ xã hội tự do nào đều có cơ hội thăng hoa hạnh phúc. Tôi hiểu Thuận trước khi nàng lấy tôi, nên chúng tôi có một đời sống rất thoải mái từ tinh thần cũng như thể xác.

Chiều nầy chúng tôi đi phố.
Thuận hỏi tôi khi cầm một bộ áo tắm trong tiệm.
“Bình thấy bộ bikini nầy Thuận mặc ra sao? ”
“Mảnh duới hơi lớn nên không hấp dẫn! ”
“Bộ Bình tính để vợ đưa hết cho người ta xem sao! ”
“Thì có sao! Thân hình như đẹp như thế. . . mà che hết. . . uổng! ”

Thuận cười lớn nói:
“Tôi mặc là muốn cho ông xem chứ phải cho thiên hạ đâu! ”
“Trật! Ra ngoài là cho thiên hạ xem nữa, Bình chỉ muốn xem phía trong thôi! ”
“Ham! Vậy tôi lựa một bộ thật sexy. . . thì đừng co ghen! ”
Tôi hôn phớt vào má Thuận nói:
“Tốt thôi! . . . vợ có thân hình đẹp. . . nên cho mọi người chiêm ngưỡng. . . mai mốt hết đẹp thì hối tiếc! ”
“Chê tôi gìa hả! ”
“Không! Hảnh diện thôi! cô cứ tìm cái thật hấp hẫn coi! ”

Vợ tôi sung sướng nhìn tôi, nàng biết tôi không nghĩ vậy.

VN88

Viết một bình luận