Thật lòng, anh không phải người đàn ông như vậy, lúc nào anh cũng nghĩ cho vợ, yêu vợ thương con. Chỉ là chính anh cũng chẳng hiểu, người làm đàn ông như anh thật khó nói ra những lời ngọt ngào, những câu nói bay bướm như người ta để làm vợ vui lòng.
Lúc nào anh cũng chỉ nghĩ, chiều theo ý vợ, vợ muốn gì, anh cảm thấy hợp lý thì sẽ làm tận tình, khiến vợ được vui. Anh chiều con, thương con, có gì đẹp và cần, anh đều mua cho con hết. Muốn nói với vợ bao nhiêu điều mà thật khó mở lời, chỉ biết im lặng rồi cười, rồi ôm vợ vào lòng.
Vợ trách anh kiệm lời, chẳng bao giờ thể hiện tình yêu lãng mạn. Vợ luôn hỏi anh rằng, anh có yêu vợ nhiều không, anh cũng chỉ cười, khó mà trả lời rằng ‘anh yêu vợ nhiều lắm’. Đối với người khác và ngay cả với vợ, một câu nói như vậy thật quá dễ dàng, nhưng với anh, sao lại khó khăn đến thế. Anh thấy ngượng mồm lắm vợ ơi…
“Anh biết, những ngày qua vợ cảm thấy buồn vì anh, vì sự vô tâm hờ hững của người làm chồng như anh.”
Từ ngày vợ về làm dâu nhà anh, làm vợ anh, lúc nào vợ cũng chăm chỉ, chịu thương chịu khó. Bao nhiêu năm, vợ đảm đang chu đóa mọi việc trong gia đình. Chẳng bao giờ vợ phàn nàn một điều tiếng gì dù mọi việc dồn lên đầu vợ. Nhà đông người, có bố chồng, mẹ chồng lại em chồng và thi thoảng có các cháu của đứa em anh ở gần nhà sang chơi, nghịc ngợm, vợ vẫn thoải mái vui vẻ với tất cả. Lúc nào có người nhà đến chơi, vợ tiếp đón nhiệt tình, cỗ bàn cẩn thận mọi việc rồi còn dọn dẹp tất thảy mà không hề kêu ca một lời.
Trong nhà, từ việc thờ cúng đến các sự vụ quan trọng, vợ đều là người phụ trách mua bán lễ lạt, cúng bái trong nhà. Mẹ anh nhờ đó mà được nhàn hạ hơn. Anh cũng cảm thấy nở mày, nở mặt với mẹ. Chưa bao giờ anh phật ý với vợ, lúc nào cũng nghĩ, vợ anh là người phụ nữ tuyệt vời.
Vợ chăm sóc anh từ thức ăn, giấc ngủ, đồ uống. Mọi sở thích của anh vợ đều nắm được và không quên chuẩn bị cho anh đồ đạc mỗi lần anh đi công tác. Đôi lúc anh phải thừa nhận, mình đã phụ thuộc vào vợ, chỉ vì có người vợ đảm nên anh ỷ lại, không tự thân vận động. Vợ có biết không, nhiều lúc anh muốn nói với vợ ngàn lần yêu thương nhưng lại ngượng mồm không thể nói ra.
Vợ chồng mình sống với nhau bao năm nay, có con cái đề huề, vậy mà người làm chồng như anh vẫn khiến vợ buồn vì sự vô tâm của mình. Lòng anh thương vợ lắm, chỉ là cách thể hiện không được lòng vợ nên mới như thế này. Vợ có hiểu rằng, anh cảm thấy may mắn thế nào khi lấy được vợ không?
Vợ cầm tiền chi tiêu nhưng điều hòa các mối quan hệ nội ngoại rất tốt. Bố mẹ anh cũng chẳng bao giờ nói vơ được một câu vì vợ nào có sơ hở gì. Vợ không tiếc tiền khi người nhà anh cần giúp và cũng biết cân đối với hai bên gia đình. Anh cũng được mở mặt vì vợ đối xử chu đáo với nhà ngoại lại mang tiếng tốt về cho anh. Và vì thế, anh được người khác ca ngợi là chàng rể hiền dù công lao ấy là của vợ…
Thế mà anh vẫn làm vợ phiền lòng, vợ buồn và luôn tự hỏi, anh có yêu vợ không? Anh yêu vợ nhiều lắm, yêu bằng cả trái tim mình nên vợ cứ tin anh nhé. Chẳng có người phụ nữ nào thế được chỗ của vợ đâu, vì đó là may mắn mà cả đời này anh kiếm cũng không được.
Nhìn cách vợ chăm con, anh càng ngưỡng mộ. Cho con ăn, chăm con lúc ốm, mới thấy vợ thật sự đảm đang làm sao. Bao nhiêu việc dồn lên đầu một người như vợ, thế mà vợ vẫn cứ kiên trì, không biết mệt mỏi. Lắm lúc, anh ôm vợ vào lòng, chỉ muốn thủ thỉ những câu yêu ngày nào nhưng tính anh thế rồi, chẳng làm khác được. Vợ hãy hiểu cho anh…
Dù là vợ chồng nhưng anh vẫn nợ vợ một lời cảm ơn. Dù sau này có ra sao, anh vẫn muốn được một lần nói ‘cảm ơn vợ’, nếu không có vợ thì cuộc sống của anh, gia đình anh thật sự không ấm áp như lúc này. May mắn cho anh là cưới được một người như vợ, tuyệt vời biết bao nhiêu, vợ yêu của anh!
(Vợ chồng)