Tôi quen chồng của mình bây giờ khi còn là sinh viên năm thứ 2. Ông ấy là cậu ruột của Vân, bạn cùng phòng mới đến ở cùng. Lần đầu gặp tôi đã gọi là cậu theo cách gọi của bạn cho thân thiết.
Tuy đã gần 50 tuổi và góa vợ nhưng cậu vẫn rất phong độ, giàu có và ga lăng. Lần đầu đến phòng chơi, cậu đã mua rất nhiều hoa quả bánh kẹo lại còn dẫn cả 3 đứa trong phòng đi ăn nhà hàng rồi đi hát. Đấy là lần đầu tiên tôi được ngồi trên một chiếc xe con sang trọng và biết cảm giác đi xe riêng lại khác xe khách, xe bus nhiều đến vậy.
Những lần gặp sau, hình ảnh cậu trong tôi càng thêm thân thiện và đáng mến. Thậm chí tôi và cô bạn còn lại trong phòng còn thắc mắc và mong mỏi khi lâu không thấy cậu đến chơi.
Rồi cậu xin số điện thoại của tôi “để phòng trường hợp không liên lạc được với Vân”, tôi rất sẵn lòng đọc số của mình mà chẳng nghĩ gì. Thỉnh thoảng cậu gọi cho tôi hỏi thăm sức khỏe, dặn tôi giúp đỡ Vân trong học tập. Tôi cũng vui vẻ đáp chuyện.
“Chấp nhận lấy chồng đại gia già, cứ ngỡ sẽ được hạnh phúc nhưng ngay cả ham muốn đơn thuần nhất của một người vợ tôi cũng phải kìm nén.”
Cứ như thế, việc cậu đến chơi và gọi điện hỏi thăm đối với tôi trở nên bình thường và quen thuộc. Ngày tôi ra tốt nghiệp, cậu cũng có mặt và tặng hoa cho cả ba đứa trong phòng rồi đưa đi liên hoan.
Sau khi ra trường Vân và cô bạn cùng phòng về quê công tác. Chỉ còn lại tôi, do gia cảnh khó khăn và bố mẹ đều là nông dân, không có khả năng xin việc ở quê nên tôi ở lại thành phố. Những ngày đó, cậu đã giúp tôi lo chỗ ăn ở và tìm cho tôi một công việc ở trường mầm non tư thục. Tôi vẫn nghĩ cậu đang giúp đỡ mình như một đứa cháu tội nghiệp.
Tôi bắt đầu nhận ra tình cảm của cậu dành cho tôi không giống một đứa cháu. Đó là khi có một anh cùng quê, làm việc ở Hà Nội có tình cảm với tôi. Cậu đã tỏ thái độ không thích ra mặt và hay nói tôi phải “chọn chồng giàu chứ đừng làm khổ mình và gia đình khi lấy một thằng nghèo”, rồi “mấy thằng trẻ đẹp chỉ được cái mã thôi, tình yêu mà gặp khó khăn thì cũng tàn lụi”…
Cậu bắt đầu xưng anh và không cho phép tôi gọi là cậu nữa vì “chúng ta có huyết thống gì đâu mà gọi cậu mãi thế. Gọi anh em nghe gần gũi và dễ giao tiếp hơn”. Cũng từ đó, tôi bắt đầu sống những ngày thật sự được tự do chọn những gì mình thích, ăn những gì mình muốn và đi đến đâu tùy ý. Đương nhiên là đi đâu cũng có cậu của bạn đi cùng để chi tiền.
Tôi sống trong cảnh đầy đủ như thế nên cảm xúc cũng thay đổi theo. Dần dần, tôi không còn ngại ngùng khi gọi anh xưng em nữa. Trong tôi chỉ còn cảm giác vui sướng và hạnh phúc khi được sống cảnh giàu sang, ăn ngon mặc đẹp.
Tin tôi nhận lời làm vợ đại gia già làm cả nhà như muốn nổ tung. Bố tôi thì đòi từ mặt, mẹ tôi thì khóc lóc can ngăn tôi nên suy nghĩ lại. Cả làng đi đâu cũng nghe mọi người nói chuyện tôi vì tiền mà lấy ông già bằng tuổi bố. Nhưng tôi kiên quyết không chịu từ bỏ.
Chồng sắp cưới của tôi cũng biết gia đình tôi không đồng ý. Nhưng vì đã có kế hoạch từ trước nên anh đã dùng thế mạnh của mình là tiền để mua dần tình cảm của cả nhà. Đầu tiên là mua đồ dùng trong nhà, rồi chi tiền nuôi các em ăn học, sửa sang lại nhà cửa… thông qua tôi. Trong làng bắt đầu lại đồn nhau chuyện gia đình tôi nhờ có con gái mà đổi đời, nhà cao cửa rộng, con cái bằng bạn bằng bè. Bố mẹ tôi cũng bắt đầu nghĩ “có con rể giàu thì tốt cho mình và con gái cũng sẽ không phải lo miếng cơm manh áo”.
Lần đầu gặp mặt, bố mẹ tôi và chồng sắp cưới phải mất một lúc mới xưng hô với nhau được bình thường. Đám cưới nhanh chóng được tổ chức và vì có con rể giàu chi tiền nên bố mẹ tôi cũng “nở mày nở mặt”.
Sau đám cưới, vợ chồng tôi về thành phố ở và thỉnh thoảng vẫn chu cấp cho gia đình. Tôi cứ nghĩ mình sẽ sống hạnh phúc khi lấy chồng giàu không phải lo tiền bạc. Già một chút cũng đỡ lo chuyện chồng cặp bồ này nọ.
Nhưng tôi đã lầm to.
Sau đêm tân hôn tôi mới biết được mình không thể hạnh phúc như đã nghĩ. Vì chồng tôi đã ngoài 50, tuy bề ngoài còn phong độ nhưng bên trong thì rõ ràng đã là một ông lão. Trong khi tôi đang độ phơi phới tuổi xuân và tràn đầy khao khát thì chồng tôi lại không thể đáp ứng được nhu cầu của vợ.
Vậy là đáng ra phải được hưởng hạnh phúc của một người vợ trẻ thì tôi phải sống đời sống chăn gối của một bà già. Càng sống lâu với ông chồng già, tôi càng cảm thấy chán nản. Tôi không biết mình trưng diện và mua sắm để làm gì ngoài việc giải sầu. Nhiều lúc tôi còn nghĩ đến chuyện đi cặp bồ với trai trẻ để thỏa mãn ham muốn bản thân. Nhưng nghĩ đến cảnh bị chồng phát hiện là tôi lại sợ.
Chồng tôi tuy không chiều nổi vợ nhưng ra ngoài lại rất thích tỏ ra mạnh mẽ và thu hút. Anh không vì già mà giảm độ chịu chơi và chịu chi với các em khác. Tôi đã chết điếng khi gặp chồng đang đi mua sắm cùng một cô gái trẻ hơn tôi tại siêu thị. Khi tôi hỏi thì nhận được câu trả lời và thái độ đầy tự mãn: “Cô tưởng mình cô trẻ thì mới có sức thu hút à? Tôi chỉ cần có tiền thôi, đi đâu chả có các em chân dài xếp hàng. Nếu còn muốn được hưởng giàu sang và gia đình được ăn no mặc ấm thì hãy tiếp tục làm người vợ ngoan và nghe lời đi”.
Giờ đây một mình một biệt thự, tôi khao khát được làm mẹ nhưng chuyện có con của chồng tôi dường như cũng đã hết “hạn sử dụng”. Hóa ra lấy chồng đại gia già thì thứ duy nhất tôi có là của cải, mà nó cũng không phải là bất biến.
(Vợ chồng)