Chứng kiến chồng say tình tại phòng làm việc…
Chồng tôi là người đàn ông rất thành đạt, Phó GĐ Cty lớn chuyên về kinh doanh vật liệu xây dựng. Tôi kém chồng hơn mười tuổi, xinh đẹp và là người phụ nữ khá yên phận. Sự đổ vỡ trong gia đình là một cú sốc ghê gớm đối với tôi. Hôm đó, Cty chồng tôi liên hoan khi doanh số vượt mức, vừa là để thưởng cho nhân viên, vừa là để củng cố lại sự phát triển. Một bữa tiệc đứng linh đình tổ chức tại Cty. Chồng tôi bảo tôi mang đồ ăn về cho bố mẹ chồng, vì bố mẹ chồng tôi quá già, anh ấy muốn ông bà chứng kiến sự thành đạt của con cái. Tôi vội vã mang cơm về cho bố mẹ rồi cho hai đứa con ăn uống xong, quay trở lại Cty. Lúc này, bữa tiệc vẫn đang sôi nổi, ngó quanh không thấy chồng đâu, tôi đi vào phòng làm việc của chồng, chỉ định ngồi nghỉ ngơi một lát cho khoảng thời gian đi lại vừa xong. Nhưng khi vừa mở cửa, tôi thấy cảnh tượng kinh khủng nhất mà tôi từng chứng kiến. Chồng tôi và cô thư ký không có mảnh vải nào trên người. Tôi như bị đơ khi nhìn cảnh tượng đó. Hai kẻ đang say nhau ấy bị giật mình khi tiếng kẹt cửa, còn tôi vùng bỏ chạy như con thú bị mũi tên xuyên bất ngờ vào chỗ hiểm. Tôi lao về nhà, chạy một mạch lên tum, ngồi ủ rũ, cắn môi đến chảy máu ròng ròng. Nỗi đau lớn đến mức, tôi không còn thấy đau đớn.
“Hai kẻ đang say nhau ấy bị giật mình khi tiếng kẹt cửa, còn tôi vùng bỏ chạy.”
Một tuần liền, tôi “cấm cung” trong phòng riêng, không giao tiếp với bất cứ ai, chỉ uống nước lọc cầm hơi. Bảy ngày trong phòng tôi suy nghĩ xem mình sẽ sống tiếp với người chồng phản bội trơ trẽn kia thế nào? Tôi sẽ quên đi, tha thứ hay tôi sẽ ly hôn ôm theo hai đứa con với hai bàn tay trắng? Cuối cùng, tôi đã chọn cách mà chính bản thân tôi cũng không ngờ. Tôi vẫn chấp nhận sống với chồng tôi và mỗi lần anh đòi quan hệ, tôi đều nằm yên cho anh thích làm gì thì làm. Cơ thể tôi không những không đáp lại cho anh bất cứ yêu thương nào, mà chỉ có sầu hận. Tôi căm thù người đàn ông này vô cùng.
Sau ba năm sống trong tình trạng yêu “khúc gỗ”, anh bắt đầu thấy nản, và tôi cũng thực sự “cạn tình”. Anh muốn nhường ngôi nhà, bố mẹ anh và hai con cho tôi. Vì tôi và ngôi nhà này đã có sự gắn bó. Còn tôi, tôi chỉ mong được giải phóng khỏi anh, sự phản bội đáng kinh tởm. Nhưng tôi thấy sự căm thù khiến tôi trở thành người đàn bà không phải vừa. Tôi không chịu để anh “rời khỏi tôi” dễ dàng thế…
“Bòn rút” tiền của chồng…
Cuộc sống địa ngục kéo dài mãi sẽ mệt mỏi. Nhưng tôi không thể ly hôn, cùng hai đứa con bỏ đi và không có đồng xu dính túi. Vì từ trước tới nay, mọi chi tiêu trong gia đình, tôi đều được chồng đưa cho hằng tháng. Kể từ khi tôi quyết định sống “bằng mặt nhưng không bằng lòng”, tôi quyết định lập chiến dịch bòn rút tiền của chồng.
Từ những việc nhỏ nhất như có giỗ chạp hoặc đi lễ, học hành cho con, tôi đều yêu cầu chồng đưa số tiền gấp đôi, gấp ba thực tế. Và cho đến bây giờ, tôi đã có một ngôi nhà riêng, để có thể yên tâm cho cuộc sống độc thân không chồng của mình.
Chồng tôi là người làm kinh doanh, anh ấy thừa biết tôi “bòn tiền” của anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn đáp ứng tất cả mọi đòi hỏi của tôi. Có lần, như đoán được mục đích của tôi, chồng tôi nói: “Thôi, đằng nào em cũng chịu đựng sự việc này ba bốn năm rồi. Hãy cố chịu đựng thêm, đừng ly hôn nữa. Vì con sắp vào cấp ba rồi. Ly hôn sẽ làm khổ con”.
Nghe chồng nói, tôi cũng xuôi xuôi. Nhưng hình ảnh phản bội của chồng tôi ngày trước khiến tôi vẫn ghê tởm và không thể yêu anh được. Tôi không thể gần gũi anh như người đàn bà đang yêu, được yêu… Và cuối cùng, tôi vẫn quyết định đi con đường riêng sau bao day dứt, dằn vặt.
Hiện giờ, chồng tôi đã công khai tình mới, còn tôi đã có ngôi nhà riêng nhưng vẫn sống với bố mẹ chồng và hai con. Tôi không hề thấy ghen tuông khi thấy chồng tôi có bồ mới. Với tôi, điều ấy không hề làm tổn thương đến tôi vì tôi không còn yêu anh nữa.
(Công sở)