Em không cảm nhận được sự ấm áp khi ở bên chồng giống như bao người phụ nữ khác.
Người ta lấy chồng thế nào em không biết. Nhưng em luôn tưởng tượng cuộc sống hạnh phúc khi có chồng. Em nghĩ, lấy chồng rồi, em sẽ có được một người đàn ông yêu thương em, để cho em được nương tựa. Người đàn ông ấy sẽ mang lại cho em tiếng cười, cho em được yêu thương…
Nhưng hôn nhân không màu hồng như em nghĩ. Hôn nhân chính là ‘nấm mồ chôn tình yêu’. Người ta nói không sai nhưng em lại không tin điều đó. Khi yêu anh, mọi thứ thật đẹp, đẹp mộng mơ, đẹp đến mức mà chính em cũng không bao giờ dám nghĩ có một ngày nó lại trở thành một mảng tối trong cuộc đời mình. Tình yêu ư, nó chỉ là phép nhiệm màu khi mà chúng ta chưa cưới nhau phải không anh? Anh hứa hẹn với em bao nhiêu điều, bây giờ anh lại biến em thành kẻ cô đơn trong chính gia đình của mình.
Được đúng nửa năm, anh lao vào công việc như một con thiêu thân, anh nói là làm việc kiếm tiền nhưng tiền đâu thì em chẳng thấy. Một tháng anh đưa cho vợ vài triệu, anh nói rằng, đó là trách nhiệm với gia đình của anh, cứ mặc định như thế còn tiền của anh, em không được phép hỏi. Em không nên kiểm soát anh quá kĩ. Em hiểu, vợ chồng cũng cần có khoảng trời riêng, em không nên quản thúc anh quá chặt, cũng không nên vặn hỏi anh những điều mà anh không muốn nói. Nhưng có những chuyện, vợ chồng cần tôn trọng nhau anh ạ. Em là vợ anh, em có quyền được biết anh đi đâu, làm gì, với ai, chứ không phải cứ để anh đi, về nhà đầy mùi rượu, rồi cơm nước không ăn…
“Mỗi lần nói đến chuyện chồng con là em chán hẳn. Em cảm giác mình sống trong gia đình này như một cái bóng vô hình.”
Từ ngày em có con, anh chỉ biết việc của anh. Anh bảo, em ở nhà chăm con, đó là việc của đàn bà, phụ nữ. Anh không bận tâm tới chuyện đó. Anh về nhà có khi chỉ để hôn con một cái rồi lại lên giường, lăn ra ngủ. Anh không hỏi han vợ một câu, mặc cho vợ chờ cơm anh từ tối, cơm canh nguội lạnh mà vợ vẫn chưa được một hạt vào ruột. Anh cũng không thèm để ý đến vợ đang làm gì, đang mong ngóng anh ra sao…
Suốt thời gian đầu, một mình em vất vả ở nhà chăm con cùng cô giúp việc. Nếu như không có người giúp việc, chắc em phải vật lộn với cuộc sống này. Anh có biết, em mệt mỏi thế nào khi không có bàn tay của người đàn ông mà em yêu, khi không có được một câu động viên của chồng. Anh lao vào công việc, ngoại giao. Những cuộc tiệc rượu như anh nói là để đặt quan hệ với khách hàng, để có mối làm ăn. Anh làm ăn như vậy, tiền anh để đâu?
Lấy nhau suốt thời gian dài, anh quên mất việc đưa vợ đi chơi, cho vợ con đi dạo, hay cuối tuần dành thời gian ăn cơm cùng với vợ. Cứ về nhà là anh đi ngủ, hoặc là có khi ăn cơm, anh ngồi vào mâm cơm và ăn liền tù tì rồi đi lên phòng, có khi thơm con một cái rồi lên. Hôm rồi em tức gọi anh lại, em quát anh ‘anh thế là thế nào, anh không coi mẹ con em ra gì à? Anh có coi em là người đàn bà của anh không? Tại sao anh lại biến em thành người cô đơn thế này? Anh không đáng mặt làm chồng em!.
Anh quay đi, không nói câu nào, chẳng biết anh lẩm bẩm gì nhưng mà em cảm thấy khó chịu. Thà rằng anh cứ giải thích, anh này nọ thì em còn vui hơn… Im lặng là điều đáng sợ nhất anh à… Tiền anh đưa, em nhận, nhưng đâu phải thế là đủ. Nếu thế, em là cái bóng trong nhà này, sống trong nhà mình mà cô đơn như không có một ai nương tựa. Thật may là em còn có con, em cố gắng mọi thứ cũng vì con. Em toàn tâm sự với người giúp việc, có chuyện gì em cũng nói vì chẳng thể chia sẻ cùng ai…
Chuyện nội ngoại đôi bên, anh không biết ứng xử. Anh yêu cầu em phải làm tròn bổn phận của người con dâu, còn anh, trách nhiệm của người con rể anh để đâu? Anh chưa từng nghĩ bố mẹ em có được khỏe không, anh chưa từng một lần mở lời nói mua quà biếu bố mẹ vợ. Chuyện về thăm thì anh càng không bao giờ đề cập, chỉ có em mong mỏi từng ngày được đưa cháu về quê thăm ông bà. Anh luôn viện cớ xa để không về thăm bố mẹ vợ nhưng bố mẹ anh, anh bắt em hàng tuần phải về…
Em đã quá mệt mỏi với cuộc sống như thế này, anh đừng biến em thành người vợ cô độc nữa. Nếu như anh thật sự coi em là vợ, anh nên xem lại cách ứng xử của mình. Em có gì sai, anh cứ nói, sống được thì sống, không sống được thì chia tay, hành hạ nhau làm gì vậy anh? Đời người được mấy, sao phải hành hạ, làm khổ nhau? Nếu như anh không thể mang lại cho em và con một cuộc sống ấm áp hơn, hãy từ bỏ trách nhiệm làm chồng đi anh ạ, để em được trả tự do…
Anh nhìn xem ngoài kia, người ta có vợ có con, người ta yêu thương vợ con mình thế nào, cưng chiều họ ra sao? Anh nhìn xem, ngoài kia, những người đàn ông có trách nhiệm, họ thể hiện với gia đình họ ra sao. Những lời yêu thương, ngọt ngào, anh đã từng nói được lời nào chưa, hay là anh dành cho người đàn bà khác?
Em đã chán ngấy cảnh vợ chồng thế này rồi, vì ở bên ngoài kia, anh làm gì, với ai, em nào có biết. Em khác gì người vợ bù nhìn của anh đâu!
(Vợ chồng)