Câu chuyện tranh luận về việc chồng làm việc nhà giúp vợ vốn đã xôn xao cộng động mạng. Nhiều người lười nhác có tật giật mình vì nghĩ, chính mình đang bị nói xấu và lên án. Còn tôi, tôi cảm thấy mình chẳng giống như những người chồng của những phụ nữ kia, và có thể, tôi cũng không cần phải nổi khùng lên khi họ động chạm tới cánh đàn ông. Căn bản, tôi không lười nhác…
Tôi chăm chỉ làm việc nhà, với vợ tôi, việc nhà là việc của tôi. Thật ra mà nói thế này, từ ngày cưới nhau, việc kiếm tiền trong nhà chủ yếu là do vợ. Công việc của tôi nhàn, cực kì nhàn, cả ngày đi làm tôi có thể lướt web, cà phê cả sáng, vào làm có tí tí việc rồi có thể đi ra ngoài nếu như có việc bận. Nói chung, tôi không bị kiểm soát về thời gian, thế nên, không có chuyện tôi mang việc về nhà làm. Ở trên cơ quan còn chẳng có việc nói gì về nhà mang việc ra bày vẽ.
“Tôi chăm chỉ làm việc nhà, với vợ tôi, việc nhà là việc của tôi. Thật ra mà nói thế này, từ ngày cưới nhau, việc kiếm tiền trong nhà chủ yếu là do vợ.”
Vợ tôi thì hoàn toàn ngược lại. Lúc nào cô ấy cũng bề bộn công việc, thậm chí còn luôn mang công việc về nhà, với tư tưởng là làm kiếm thêm tiền. Công nhận là lương của vợ cao nên mọi thứ trong nhà đều do vợ sắm sửa. Công việc của tôi lương ba cọc, ba đồng, cũng chỉ đủ chi tiêu cho bản thân mình chứ không giúp được gì nhiều cho gia đình. Nhiều khi tôi nghĩ, việc mình tự kiếm tiền, không phải ngửa tay xin tiền vợ đã là một việc làm giúp vợ rồi. Chứ chẳng phải đàn ông ăn bám vợ đều được liệt vào danh sách không tốt sao?
Biết vậy nên tôi cực kì quan trọng việc ai sẽ là người đảm đương công việc trong nhà. Ngoài việc nấu nướng (tôi không thạo) thì mọi việc trong nhà là do tôi làm hết. Tôi lúc nào cũng săm sắn rửa bát, quét dọn, giặt phơi quần áo. Tôi nghĩ, đó là việc tôi nên làm vì căn bản, vợ đi làm tối ngày, tối về nhà cũng mở máy tính, tôi không giúp vợ thì ai giúp.
Những việc trong nhà mà nhiều nghĩ là của đàn bà, giờ tôi làm hết. Tôi chăm lo cho gia đình, chăm con, cho con ăn, dọn dẹp nhà cửa, lau nhà và cả phơi đồ. Tôi chẳng bao giờ bận lòng về chuyện đó. Thế mà người ta nói ra nói vào, nói rằng, đàn ông như tôi là bám váy vợ.
Khổ thân người đàn ông chịu thương chịu khó như tôi. Tôi đã nghĩ, mình không bận rộn như vợ thì làm việc khác thay vợ để vợ chuyên tâm kiếm tiền. Hàng tháng tôi cũng không ngửa tay xin tiền vợ thì gọi gì là ăn bám vợ. Thế mà mấy lần đi ra ngoài, mấy ông khua môi múa mép, nói tôi là loại đàn ông không có chí hướng, không bằng vợ thì phải đi làm sao cho bằng vợ rồi hơn vợ, chứ lại cứ thích làm nhàng nhàng rồi tiền để cho vợ kiếm thì thử hỏi, như vậy có tốt không?
Tôi thật sự không hiểu nổi họ. Vợ tôi vốn chẳng nói gì dù có thể cô ấy cũng muốn chồng kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng công việc như thế thì thu nhập cũng chỉ có vậy, có phải ai muốn xin việc tốt lương cao cũng xin được ngay đâu. Thế thì thiên hạ này giỏi hết à.
Bây giờ, người ta bảo, đàn ông làm việc nhà là hèn, và tôi là kẻ hèn vì chỉ biết chăm con, lau dọn nhà cửa. Việc của đàn ông là kiếm tiền, là lo sắm cho gia đình, còn đàn bà thì phải ở nhà nội trợ. Tôi thấy gia đình mình hạnh phúc, vợ tôi không khinh tôi, không coi thường tôi, vậy thì có gì mà phải phàn nàn. Tại sao thiên hạ lại có tư tưởng như vậy, lại nghĩ tôi này kia khi tôi đang cố gắng hoàn thiện bản thân mình. Một người chồng đảm, cũng đi làm kiếm tiền, về nhà còn giúp vợ việc vặt trong gia đình, tôi nghĩ nên đáng được khen ngợi. Thế mà thiên hạ bảo tôi hèn, nhà vợ cũng coi khinh tôi. Vậy hóa ra, ai cũng mong có một anh chồng hoàn hảo tới mức, tiền kiếm không đếm xuể, việc nhà thì ôm hết. Nói thật, khó như mò kim đáy bể vì đã chuyên tâm kiếm tiền thì khó chuyên tâm việc nhà. Đừng nghĩ đàn ông hèn khi kiếm tiền không bằng vợ. Không làm việc nhà cũng bị chê mà làm rồi thì cũng bị cho là đàn ông hèn. Thế mới lạ miệng lưỡi thiên hạ.
Thôi mặc kệ! Hạnh phúc hay không, người trong cuộc hiểu. Nếu vợ tôi khinh rẻ tôi, tôi sẽ nghĩ khác, còn người khác nói sao, tôi mặc kệ, vợ chồng tôi yêu thương nhau là được.
(Vợ chồng)