Tôi là giảng viên một trường đại học, em là sinh viên năm cuối của tôi. Tôi hơn em 14 tuổi, tình yêu của chúng tôi kéo dài đến 2 năm sau ngày em ra trường, để kết thúc bằng một đám cưới và cuộc sống hạnh phúc với hai thiên thần một gái một trai.
Em là người vợ, người mẹ hoàn hảo trong mắt cả gia đình bên nội lẫn bến ngoại. Em thay tôi nuôi dạy các con và phụng dưỡng bố mẹ chồng, khi tôi có một đợt đi làm tiến sĩ 4 năm ở nước ngoài. Biết em vất vả nên sau khi về nước, tôi cố gắng thật nhiều để bù đắp cho em.
Cuộc sống của vợ chồng con cái chúng tôi trôi qua êm đềm và đầy đủ. hàng ngày tôi vẫn lên giảng đường dạy sinh viên, còn em đều đặn đi làm ở một viện khoa học khá xa nhà. Thương em, bàn đi tính lại mãi, cuối cùng tôi quyết định mua tặng em một chiếc xe ô tô để em đi làm cho đỡ vất vả. Em vui và cảm động lắm.
“Em khiến tôi choáng váng khi nói .Anh quá đát rồi, không đáp ứng được gì cho tôi, để tôi kiếm ngoài”
Từ khi có xe ô tô, vợ tôi tích cực đi chơi hơn, cô ấy vắng nhà nhiều hơn, khi thì bảo về nhà ngoại, lúc bảo tụ tập bạn bè cafe, xem phim giải trí. Lắm hôm vợ tôi để bố con tôi chờ cơm đến quá bữa đành phải ăn trước, để phần cơm có hôm cô ấy ăn vài miếng, có hôm bắt con bé dọn cất vì đã ăn cơm khách ở nhà hàng, khách sạn nào rồi.
Vợ tôi bắt đầu ăn mặc sành điệu, trang điểm kỹ càng khi ra khỏi nhà với lí do đi xe đẹp không lẽ lại ăn mặc tuềnh toàng. Để giữ vóc dáng cô ấy đăng ký một lớp học nhảy sau giờ làm việc, thế là bà nội mặc dù đã già yếu vẫn phải sang giúp con bé cơm nước.
Mọi tối cô ấy vẫn kiểm tra, giảng bài cho các con, nay chúng đã ngủ từ lâu rồi mà cô ấy vẫn chưa về. Tôi xót ruột khi thiếu bàn tay chăm sóc của mẹ, sức khỏe và học lực của các con giảm đi trông thấy. Lựa lời góp ý, vợ tôi đốp luôn: “Tôi vất vả hầu hạ bố con anh mãi rồi, nay chồng già, con lớn không chơi cũng hoài“. Tôi giận em quá, sao ngày xưa yêu nhau em không chê tôi già? Ngày về làm vợ tôi em còn hứa sẽ là vợ ngoan để tôi yên tâm công tác mà?
Rồi được tin từ đồng nghiệp em cho biết, em đã cặp bồ với sếp của em mấy tháng nay rồi. Tôi thật sự thất vọng về em, nhưng nghĩ thương hai đứa con còn nhỏ dại, tôi dằn lòng khuyên em tỉnh táo về với gia đình. Em còn làm tôi choáng váng khi huỵch toẹt: “Tôi còn trẻ, chẳng dại gì không hưởng thụ, anh quá đát rồi, không đáp ứng được gì cho tôi, để tôi kiếm ngoài”. Thế là đã hết, tôi không còn khả năng để níu kéo em nữa.
Ngày mai em về, tôi sẽ bình tĩnh chờ em với lá đơn ly hôn đã viết sẵn. Tôi cần một chữ ký của em để giải thoát cho cả hai, và để tôi yên tâm nuôi dạy các con tôi khôn lớn. Vợ tôi không xứng đáng với tình yêu của bố con tôi nữa.
(Công sở)