VN88 VN88

Tình nào gọi là tình không “yêu” ?

Tinh nao goi la tinh khong "yeu" ?

Tôi không tin trên đời có thứ tình không sex, nhất là khi đó là những mối tình ngoài luồng kiểu ngoại tình công sở.

Tôi khẳng định như vậy bởi vì chính tôi cũng từng qua mối tình “một giờ ba mươi phút” rồi. Ở chỗ tôi, mọi người đều gọi như thế cho những đôi chỉ cần nhau trong khoảng thời gian nghỉ trưa nơi làm việc.

Tôi không may mắn như các chị nên ngoài vị ngọt ngào, tôi còn nếm đủ trái đắng của những phút giây ngoài chồng ngoài vợ.

Đối với những người làm trong nghề xây dựng như chúng tôi, dù là ngồi văn phòng giám sát thiết kế, phụ nữ vẫn là một thứ của quý hiếm. Càng quý hiếm hơn nếu người ấy không chỉ giỏi mà còn đẹp một cách quyến rũ như… Hoa.

“Tôi ngỡ ngàng rồi như con thú khát mồi, tôi kéo em vào lòng mình, hôn đắm đuối.”

35 tuổi, đã có hàng chục năm lăn lộn khắp các công trình trước khi về ngồi ghế nệm điều hòa, tôi cũng tự hào về những trải nghiệm của mình, nhất là với đàn bà. Ấy thế mà gặp Hoa, tôi cũng trúng sét chẳng khác gì mấy cậu trai trẻ mới ra trường.

Không hiểu tại sao Hoa lại để ý tôi. Tôi không phải đội trưởng, có chăng chỉ hơn chút kinh nghiệm thực tế so với anh em. Vậy mà cái gì Hoa cũng trao đổi với tôi. Lâu lâu xuống công trường, em cũng rủ tôi đi cùng. Ăn trưa, bao giờ em cũng bê đĩa cơm xuống bàn tôi. Khi đồng nghiệp trêu đùa, em bảo: “Cây ngay không sợ chết đứng”.

Nói thì mạnh mồm vậy, nhưng chúng tôi chẳng “ngay” được lâu. Sau 5 tháng về đội, một tối cùng ở lại trực, Hoa chủ động nắm bàn tay tôi đang di di con chuột. Tôi hơi bất ngờ nhưng thằng đàn ông nào mà lại không “sướng” khi đột nhiên có người phụ nữ như em làm như thế.

Tôi hỏi: “Có việc gì thế Hoa?”. Em nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em thích anh”. Tính Hoa là vậy, thật thẳng thắn! Tôi ngỡ ngàng rồi như con thú khát mồi, tôi kéo em vào lòng mình, hôn đắm đuối. Thế là thành tình nhân!

Mỗi lần phải xuống công trường làm gì đó, tôi và Hoa hay đi cùng nhau. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời. Tôi lái xe thật chậm, em ngồi sau ôm eo tôi nếu chúng tôi chạy xe máy, hay đặt bàn tay lên đùi tôi xoa nhẹ, kể những chuyện tiếu lâm nếu tôi chạy xe hơi. Cũng có khi chúng tôi dừng xe ở một quãng vắng nào đó, ôm chặt nhau, hôn ngấu nghiến một hồi… Cũng phải đến nửa năm, chuyện tình chỉ có từ “A đến Y” như vậy.

Nhưng sự đời, cái gì càng thiếu thì càng khao khát. Huống chi tôi và em đều là những kẻ đã có vợ, có chồng, chẳng xa lạ gì những chuyện gối chăn. Đôi khi, trong những quãng dừng trên đường, nghe hơi thở gấp gáp của em, tôi đã muốn quẳng hết công việc để hai đứa rẽ phứa vào một nhà nghỉ nào đó nhưng vẫn còn e dè nhau nên chưa ai dám lên tiếng.

Rồi một bữa, đột nhiên Hoa hỏi tôi: “Nếu vợ anh phát hiện, anh tính sao?” Tôi cũng thật thà: “Chắc mình phải thôi. Anh xin lỗi vợ. Anh sẽ bảo mình mới chớm, chưa gì…”

Hoa lườm tôi: “Với người vợ bị phản bội, khi anh mới “A” thôi cũng bị coi là tới “Z”, chẳng có gì để thanh minh thanh ngang đâu anh. Anh tới “Y” hay tới “X”, hay thậm chí mới chỉ đúng là “A” thì cũng thế!”

Hôm ấy, tôi với em đã chính thức vào nhà nghỉ. Tôi nói với em ngập ngừng: “Khi em mới về đội, anh không nghĩ, em là một phụ nữ… thẳng thắn và… mạnh dạn đến thế này”.

Em không còn cười, không lườm, cũng không nhìn thẳng vào tôi nữa. Em cúi mặt nói: “Vì em cũng là người đàn bà bị phản bội. Chồng em có bồ, cũng bảo em rằng chỉ mới quen. Em tha thứ nhưng rồi em tận mắt chứng kiến họ dính lấy nhau khi vô tình đi công tác về sớm, đau đớn hơn là ở ngay cái giường ngủ của hai vợ chồng. Vợ chồng em ly thân từ dạo ấy”.

Hoa bảo tôi: “Không phải em trả thù đời, em cũng có những khao khát tình cảm và nhục dục, em có phải thầy tu đâu mà có thể ăn chay cả đời, không sex với chồng lại còn không cả với bồ…”

Em hứa chỉ cần vợ tôi có biểu hiện nghi ngờ, em sẽ rút lui vĩnh viễn. Em bảo nếu gia đình tôi vẫn hạnh phúc, em chỉ xin mãi được làm người đi bên lề, như thế này. Tôi thương em!

Khi đã ngoại tình “trăm phần trăm”, tôi và em không còn tự tin công khai như trước nữa. Chúng tôi kín đáo hơn, tránh những câu chuyện bàn tán của mọi người.

Nhưng vợ tôi vẫn biết. Cô ấy tình cờ đi ăn cùng đối tác và trong lúc đứng ngoài đường đợi taxi đã chạm mặt tôi với Hoa, cùng bước ra từ cửa nhà nghỉ đối diện.

Hoa giữ lời, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi. Nghe nói, em xin sang một đơn vị khác, đi công trình tận miền Nam. Vợ tôi sốc đến độ ốm liệt giường cả tuần. Tôi cũng chẳng thanh minh được gì, y như lời Hoa từng nói. Vợ tôi tha thứ cho tôi về hình thức để hai đứa con có cha. Nhưng niềm tin, tình yêu thì không bao giờ còn, tôi biết điều đó!

(Công sở)

VN88