VN88 VN88

Sếp ơi sao mà em phục sếp em quá

Nhiều nhiều năm trước, tôi 25 tuổi, đang làm tại phòng Kế hoạch kỹ thuật một công ty xây dựng. Anh hơn tôi chừng chục tuổi, mới chuyển đến làm lãnh đạo phòng, nghe nói rất tài giỏi, đã từng đánh Nam, dẹp Bắc trăm trận trăm thắng… Tôi phục anh lắm, mong ngày mong đêm chờ xem anh thể hiện để còn học mót đôi chút cho đỡ bớt cái ngu đần…Thế rồi anh về lãnh đạo phòng. Nhỏ nhẹ, khiêm nhường như một lãnh tụ thực sự. Tôi lại càng phục! Quá trình cải tổ của anh được bắt đầu bằng việc thay đổi một loạt mẫu biểu kế hoạch, kiểm soát thực hiện và báo cáo… Anh cho rằng các mẫu biểu cũ quá sơ sài, thiếu chuyên nghiệp và không hiệu quả…

“Trong một vài lần đi tiếp khách, đi ăn chơi, tôi thấy anh rất đỗi khiêm nhường. Bên cạnh mấy cô đào mơn mởn, anh nhỏ bé, rúm ró trông thật tội.”

Sau vài tuần, với trình độ Excel siêu việt của mình, các mẫu biểu do anh vẽ ra thực sự đã trở thành những bát quái trận đồ cho người dùng. Thôi thì, dù sao người thế hệ cũ, trình độ chuyên môn có thể rất cao nhưng kỹ năng máy tính kém cỏi là chuyện thường. Tôi đành hệ thống lại giúp anh. Và phòng chúng tôi mất khá nhiều thời gian để dần làm quen với hệ thống mẫu biểu rất đỗi khoa học này. Nhưng vốn các thành viên trong phòng tôi cũng đều là người tài giỏi và cần cù lại có tinh thần đóng góp chung rất cao (chứ không phều phào như tôi), nên những mẫu biểu này mỗi ngày một hoàn thiện hơn, ngắn gọn hơn, dễ hiểu, dễ dùng hơn…

Cho đến khi các thành viên trong phòng tôi đều thống nhất rằng hệ thống mẫu biểu này đã tuyệt đối tối ưu rồi. Bớt một ô là thiếu, thêm một dòng là thừa! Thì vô tình trong một lần đào xới đống hồ sơ cũ, tôi và anh phó phòng phát hiện ra rằng… nó giống hệt tập mẫu biễu cũ chúng tôi đã dùng hàng vài năm trước! Đại loại sự tài ba của anh trong công việc tôi ghi nhận là vậy. Nhưng chưa hết, sự tài ba của anh trong cuộc sống còn đáng nể hơn nhiều…Tôi cứ ngỡ rằng anh đã từng dẫm gót giày lên bao nhiêu đỉnh cao thiên hạ, đã làm sếp những chỗ to đùng trong làng xây dựng, bất động sản thì anh cũng phải là người từng trải, vốn sống thơm lừng và chí ít thì cũng phải sành sỏi cỡ Mã tiên sinh (Mã Giám Sinh).

Sep oi sao ma em phuc sep em qua
Từ đó, trong các cuộc ăn chơi khách khứa, tôi cũng bớt ăn, bớt nhậu, bớt hát đi đôi phần. Thế rồi một hôm, vào 2 giờ sáng, tôi đang ngủ thì anh điện thoại.

Nhưng tôi lại nhầm! Trong một vài lần đi tiếp khách, đi ăn chơi, tôi thấy anh rất đỗi khiêm nhường. Bên cạnh mấy cô đào mơn mởn, anh nhỏ bé, rúm ró trông thật tội. Đã thế lại được kèm cặp bởi hai cô hoành tráng trông lại càng tội. Anh ăn cũng thỏ thẻ, uống cầm chừng và cũng chẳng hát bài nào. Tôi đâm nghi ngờ, hay tố chất của người lãnh đạo là phải thế? Thảo nào mình chỉ đáng làm culi… Thế rồi tôi quyết tâm phải học cho được cái tính cách thành đạt đó. Không nhiều thì chí ít cũng phải được một đôi phần để còn có hy vọng nên người chứ cái cữ culi thế này biết bao giờ cho ngẩng mặt lên được.

Từ đó, trong các cuộc ăn chơi khách khứa, tôi cũng bớt ăn, bớt nhậu, bớt hát đi đôi phần. Thế rồi một hôm, vào 2 giờ sáng, tôi đang ngủ thì anh điện thoại. Đã rắp tâm không nghe máy nhưng anh gọi quá nhiều nên tôi đành phải nghe. Trong điện thoại giọng anh rời rạc rằng “Mày ra chỗ ABCD ngay…”. Cực chẳng đã, tôi lội mưa lội gió đến ABCD. Tới nơi, thằng ma cô thấy tôi như bắt được vàng: “Ôi may quá, anh đến rồi. Có thằng đang say lèm bèn trên đó mà bọn em chẳng dám làm gì vì nó bảo nó là sếp của anh…”. Thằng ma cô dẫn tôi lên phòng VIP nhất. Tôi quá ngỡ ngàng vì cảnh tượng huy hoàng trước mắt mình. Anh ngồi giữa mặt đỏ gay, mắt lờ đờ, xung quanh là năm cô chân dài miên man, váy ngắn mơn man và mặt chán nản dã man. Trên bàn tiệc là một mớ vỏ chai bia, tuyệt nhiên không có dấu vết của một đĩa mồi nào cả. Thấy tôi, anh hoạt bát hẳn lên nhưng giọng vẫn rời rạc: “À chú đến giải quyết cho anh cái vụ này. Bọn này làm ăn bố lếu bố láo. Ai đời anh chú ngồi đây, uống hết bao nhiêu bia, hát từ sáng đến giờ mà bảo mấy con này đi ăn tối với anh cũng không đứa nào chịu đi. Anh bo đàng hoàng chứ đâu phải vớ vẩn…”. Tôi uống với anh một cốc bia và hỏi:

– Bạn anh đâu hết rồi anh?

Anh bảo:

– À mấy đứa chúng nó về trước cả rồi. Còn mỗi anh nên anh mới gọi chú ra ngồi cho vui…

Anh ép tôi uống thêm cốc nữa. Cô ngồi bên cạnh ghé tai nói nhỏ với tôi: “Anh đừng uống nữa, lão này say lắm rồi. Lão nói dối anh đấy, lão ngồi một mình từ sáng, lão bắt bọn em ngồi tới giờ mà lão bo có 50.000 rồi còn bắt bọn em đi chơi với lão nữa…”. Tôi suýt phì ngụm bia trong miệng vào mặt anh… Tôi phục anh quá! Sếp, em phục sếp quá!

( Công sở)

VN88