VN88 VN88

Một khi vợ tôi đã say …

Mot khi vo toi da say ...

Người ta uống mình ngồi ăn thì mọi người cười cho. Thế nên không ít lần mang được xác về nhà mà chẳng còn nhận ra vợ là ai nữa cả. Rồi nôn thốc nôn tháo tùm lum khắp nhà. Khi nào vợ cũng phải dọn dẹp đống rác rưởi mà tôi thải ra. Tỉnh dậy nhìn vợ lại thấy hối hận lắm nhưng chẳng biết nói gì, chỉ biết cười hì hì: Anh say quá chẩng biết gì nữa cả! Anh xin lỗi em!

Rồi sau một thời gian được ướp bởi rượu dù vợ có can ngăn kiểu gì cũng ko được. Bởi chẳng nhẽ đang trong bữa nhậu mọi người mang cốc tới mời lại giwo tay từ chối vì: Vợ tớ dặn không được uống nhiều! Tôi bị mẩn ngứa hết cả người và nổi những mụn nhỏ li ti hết cả trên mặt, trên cổ cổ và trên người. Đi khám bác sĩ bảo men gan cao do uống rượu và cả hút thuốc lá nhiều, đặc biệt là uống rượu. Lúc đó vợ không nói gì chỉ lặng nhìn tôi, khi về nhà vợ mới thẽ thọt:

“Tôi không phải là người nghiện rượu hay ham vui, nhưng nhiều khi đi cùng bạn bè anh em mình không thể nào tránh được.”

Anh muốn sống hay chết thì tùy anh. Khi trẻ đã sống xa vợ rồi, khi về già anh mới ở cùng em. Nếu như anh chết trước khi về hưu, coi như em phí cả đời vì anh! Trẻ sống một mình, già cũng một mình! Coi như kiếp này em sai lầm!

Nghe vợ nói mà sởn hết cả gai ốc! Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Tôi làm việc trong quân đội, nên thời gian ở cùng vợ rất ít, chỉ tranh thủ cuối tuần hoặc cách tối mới được ở cùng vợ. Đấy là chưa kể những năm đầu chúng tôi lấy nhua vợ một nơi chồng một nẻo. mãi gần đây mới được ở gần nhau hơn một chút nhưng thời gia ở nhà với vợ cũng ít ỏi vô cùng. Trẻ thì thiếu thốn tình cảm, tôi có đôi lần đùa vợ: đợi về hưu tôi sẽ chăm sóc nhau bù đắp cho vợ sau. Nhưng nếu cứ tình trạng rượu chè như vậy thì có lẽ không sống nổi tới già chứ nói gì còn chăm sóc cho ai. Mà nếu không thì sống tới gài lại bệnh nọ tật kia, lại bắt vợ phải khổ vì mình!

Sau bận đó, uống thuốc và ăn uống điều độ hơn nên tôi cũng đỡ. Rồi cũng cố gắng tránh xa những bữa nhậu nhẹt. Nhưng cũng chỉ được một thời gian rồi lại đâu vào đó. Không thể nào tránh được. Mà cũng lạ, mỗi lần uống rượu hay lỡ hút điếu thuốc, trước khi về, sợ vợ biết, nên tôi cố gắng đánh răng sạch sẽ thế mà vợ chỉ lướt qua là phát hiện ra ngay! Nghĩ mà sao thấy vợ cao thủ. Nhưng khi biết, vợ chỉ lặng lặng buồn mà không nói gì cả. Nhưng chính cái sự im lặng ấy lại khiến tôi thắc thỏm không yên!

***

Hôm đó là ngày đặc biệt, nên anh em trong đơn vị có mời cả các phu nhân vào ăn cơm và giao lưu cho có không khí cũng như để chị em biết nhau. Vợ cũng vui vẻ nhận lời. Hôm đó thì không ai chối từ việc uống rượu cả. Các chị em khác nếu không uống được thì để chồng uống thay. Thế là các anh em có vợ vào không ai lê bước nổi ra khỏi mâm cơm nữa, có nhà thì vợ phải lái xe đưa về, có nhà xa thì ngủ luôn tại đơn vị.

Chỉ có nhà tôi là chồng vẫn tỉnh còn vợ thì say khướt không đi được. Không biết vợ có ủ mưu hay không? Nhưng từ trước tới này không thấy vợ say khi nào cả, cũng không thấy vợ uống rượu… Vậy mà hôm đó vợ uống ngang ngửa với chồng. Mọi người chúc là chúc cả hai, từ anh chị em tới sếp, chồng cạn là vợ cạn. Và chỉ một lúc sau thì mặt vợ đã như ông mặt trời rực rỡ vào buổi sáng nhưng vợ vẫn nhất nhất uống cho tới khi tàn cuộc thì thôi! Nhưng lạ là hôm sau vào đơn vị, ai cũng khen vợ. Bảo vợ dũng cảm thương chồng nên mới uống nhiều như thế. Nếu không thì chồng cũng không bò được về nhà rồi. Chồng nghĩ cũng đúng. Hôm đó mà vợ không uống thì chồng có lẽ lại không biết trời đất gì. Và quả thật chồng cũng có chút tò mò không biết vợ say thì sẽ như thế nào?

Thế rồi, về tới nhà là vợ lăn ra khóc. Lạ thật, khi say thì chồng đi ngủ còn vợ khi say thì vợ khóc, không những khóc mà còn kể tội chồng bằng cái giọng lè nhè hết sức đáng yêu:

Anh đi tối ngày không về, bỏ mặc em một mình buồn muốn chết, nhiều khi thèm có người cãi nhau, đánh nhau cũng không có, rồi quay sáng cắn chồng rõ đau. Cắn xong … rồi lại khóc!

Khóc một lúc rồi kể tiếp: Từ nay anh say em cũng say, để khi già chúng mình chết cùng nhau, em không muốn sống cô đơn một mình mà không có anh, rồi lại khóc…

Con bé thấy mẹ khóc quá trời thì lao vào cắn bố bảo bố bắt nạt mẹ của con, đánh mẹ của con khóc, thế là cả nhà cùng khóc… Vợ chỉ mặt anh bảo: Đây là con em, anh có đẻ đâu, có nuôi đâu, có bế ẵm đâu… anh chẳng có gì nên không được bắt nạt con em… Rồi cả hai mẹ con tiếp tục ôm nhau khóc…

Tôi cứ ngồi bần thần ra đó và thầm nghĩ: Sao khi say em lại khóc? Sao đàn bà say lại khóc nhỉ? Mà khi em khóc em toàn nói những điều khôn thế? Bỗng nhiên, em tát đầu anh bảo: Anh hư thân mất nết, ngày mai em sẽ học hút thuốc nữa, học chơi game nữa và ngắm cả trai đẹp trên mạng nữa, không cần ông chồng xấu xí này… rồi em khóc… Khóc rồi em nôn cả một chậu nôn tới mức chỉ còn nước vàng vàng của dịch dạ dày…. Tôi nhìn em mà xót hết ruột gan… nôn xong em khóc tiếp… Tôi chợt nghĩ sao mà em vẫn còn sức mà khóc được nữa chứ? Em giỏi thật!

Con khóc mệt rồi đi ngủ, còn em nằm vắt qua người tôi nhưng không ngủ, em làu bàu, em càu nhau rồi em vẫn ri rỉ khóc và kể tội tôi. Và nhất định bắt tôi phải nằm yên như thế. Tôi nghĩ, nếu mà khi say tôi cũng thế này chắc em giết tôi mất. Vậy là cả đêm đó tôi thức hết dỗ em rồi lại hì hụi nấu cháo cho em ăn, lấy khăn lau nước mắt cho em tận tới quá nửa đêm em mới ăn uống xong và ngoan ngoan đi ngủ. Còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Tôi còn nhớ, sáng ra, anh hàng xóm nhìn tôi với ánh mắt là lạ rồi hỏi nhỏ: Đêm qua hai vợ chồng choảng nhau à? Mà sao vợ chú khóc dữ vậy? Tôi chỉ còn biết thở dài!

Sáng, nhìn em không khác gì một con cú bị đánh tời bời suốt đêm: hai mắt thì đỏ sọng và sưng lên, đầu tóc thì rối tung, người phảng phất mùi rượu và mùi nôn gây gây… Nhìn em tôi càng thêm xót xa. Hóa ra rượu có sức tàn phá thật kinh khủng. Còn đâu hình ảnh vợ tôi ngoan hiền và mềm mại khi nào cũng nhẹ nhàng và mỉm cười tươi tắn nữa. Lẽ nào mỗi lần tôi say em cũng thế, em nhìn tôi cũng vừa thương vừa giận, vừa ghét vừa yêu, vừa muốn giết vừa muốn băm ra cho hả giận lại vừa thấy xót xa…

Em dậy nhưng đau đầu nên vẫn nằm bẹp trên gối! Em nhìn tôi:

Em mệt quá! Em đau đầu quá! Người em hôi quá!

Tôi cười:

Em thấy uống rượu có khổ không? Khổ lắm em ạ! Khổ hơn cả tra tấn ấy! Nhưng mà anh…

Chưa nói hết câu thì em nhẹ nhàng:

Nếu khổ, em sẽ khổ cùng anh! Từ nay em sẽ tình nguyện khổ cùng anh!

Nghe vợ nói thế mà tôi thấy sợ! Làm sao tôi có thể đánh đổi rượu với vợ được? Làm sao tôi có thể để mỗi lần say tôi lại thấy có một người khác ngật ngưỡng trong nhà giống như mình? Mà nhìn em nói có vẻ là em sẽ làm thật đấy! Nếu như em sẵn sàng vì tôi mà làm những thứ em không thích, thậm chí khiến em ra nông nỗi như thế kia thì có lí gì mà tôi lại không bỏ được rượu và thuốc lá vì em? Từ nay, tôi hứa sẽ cai dần dần. Dù không thể ngay lập tức nhưng tôi sẽ không khiến em phải khổ. Và nhất là khi về già, tôi muốn mình mạnh khỏe để được chăm sóc em, bù đắp cho em những khoảng thời gian thiếu thốn khi tôi vắng nhà! Hơn nữa, mỗi lần em giận tôi mà em say như vậy, chắc tôi cũng chết mất!

(Vợ chồng)

VN88