Nhiều khi tôi nghĩ, cuộc sống như vậy liệu có thể hạnh phúc không? Bát nước hất đi không bao giờ lấy lại được, tôi đã từ bỏ chồng mình, bỏ con để về sống với bố mẹ đẻ. Vậy bây giờ quay lại, sống có hạnh phúc được không?
Ngày đó chẳng phải tôi bỏ chồng về nhà mẹ mà chính chồng đã dồn tôi vào con đường cùng. Thật ra, khi cưới, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý. Tôi chỉ muốn cưới sau đó 1-2 năm nhưng vì yêu nhau cũng kha khá lâu, lại bị hai bên gia đình thúc ép, nên tôi phải cưới liền. Tính tôi ham vui cứ nghĩ, còn phải chơi, phải vô tư bay nhảy đã, lấy chồng sớm quá phí hoài tuổi trẻ.
Khi lấy chồng, tôi nào có vui. Người ta thì hạnh phúc vì được ở bên cạnh người mình yêu, còn tôi, tôi cảm thấy buồn lắm dù anh cũng là người tôi rất yêu thương. Nhưng yêu thương thôi thì được, lấy thì không thích. Nên từ khi cưới, tôi luôn mong muốn được về nhà mẹ. Tôi cảm thấy cuộc sống ở gia đình chồng bức bách. Nhất là khi phải sống chung với rất nhiều người. Mỗi dịp lễ tết, tôi đều đòi chồng về nhà mẹ, cảm thấy thư thái, dễ chịu, như được ‘xổng chuồng’. Đúng là dù đi đâu cũng không có nơi nào bằng ở nhà mẹ mình.
“Bát nước hất đi không bao giờ lấy lại được, tôi đã từ bỏ chồng mình, bỏ con để về sống với bố mẹ đẻ. Vậy bây giờ quay lại, sống có hạnh phúc được không?”
Ở nhà chồng, ngủ không được ngủ, sáng phải dậy đi chợ, chuẩn bị đồ ăn sáng, nấu nướng. Còn ở nhà mẹ đẻ, tôi tha hồ ngủ lúc nào cũng được. Mẹ còn nấu nướng cho tôi ăn, gọi con gái dậy ăn sáng. Cái âm thanh mẹ gọi mỗi sáng thật thấy sung sướng làm sao. Tôi cảm thấy cuộc sống độc thân thật sự quá thích. Nên khi đi lấy chồng, tôi tiếc nuối vô cùng.
Sống cùng chồng 2 năm, tôi sinh một cậu con trai kháu khỉnh. Có con, tôi cũng thấy vui hơn nhiều, có trách nhiệm hơn nhiều. Nhưng, tình cảm vợ chồng càng ngày càng phai nhạt. Nhất là khi chồng hay để ý mấy tiểu tiết linh tinh, bắt tôi phải thế này thế nọ với mẹ anh. Mà tôi rất ghét cái kiểu người khác điều khiển mình, bắt mình sống theo ý người ta.
Tính tôi tự do, phóng khoáng, không ưa gì kiểu ép buộc. Tôi ở nhà chồng cũng có ý thức, chăm chỉ, thức khuya dậy sớm, lo lắng cơm nước, dọn dẹp nhà cửa. Có mấy khi tôi lười nhác đâu, bản thân muốn lười cũng không dám lười. Tôi cảm thấy buồn, chán nản khi cuộc sống không còn được tự do như trước nữa. Bây giờ chỉ ôm con thôi…
Chồng tôi càng ngày càng khó tính, hay cáu gắt không đâu, anh lại còn vũ phu, hay say rượu. Có lần uống say, về nói tôi mấy câu gì đó, tôi không chịu, cãi lại. Chồng tôi bực đánh tôi rồi chửi bới tôi, bảo tôi là người sống phóng khoáng, thiếu trách nhiệm, không thể làm vợ. Anh còn đuổi tôi ra khỏi nhà. Ức quá, tôi đi thật. Tôi bỏ luôn cả chồng, cả con ở lại, vì tính tôi đúng là không ưa ràng buộc, lại thêm chuyện này nữa, tôi về nhà mẹ đẻ luôn…
Từ đó, dù chồng có nói này, nói kia, tôi cũng mặc kệ. Tôi về sống với bố mẹ đẻ. Vốn đã không thích kiểu gò bó trong gia đình chồng rồi giờ anh lại đuổi tôi đi, tôi đi luôn. Tôi sống tự do ở nhà mẹ.
Nhưng có vẻ tình mẹ con đã níu kéo tôi. Suốt 2 năm tôi bỏ chồng, lúc nào tôi cũng nhớ con quay quắt. Chồng tôi không cho tôi về thăm con. Anh bảo đã bỏ đi thì không được quay về. Còn nếu về thì về hẳn. Nói rất nhiều, tôi không chịu. Tôi chỉ muốn mang con đi, nhưng mà li dị để giành quyền nuôi con thì không được, vì lúc đó, nhất định tôi không có được quyền ấy. Căn bản, anh thu nhập hơn tôi, tôi cũng chỉ làm ăn vớ vẩn nên trách nhiệm nuôi con với tôi mà nói cũng khó khăn.
Ban đầu tôi nghĩ mọi chuyện đơn giản. Chỉ cần tôi sống tự do là vui nhưng không, nỗi nhớ con chồng chất. Có con rồi tôi mới nhận ra, con quan trọng dường nào. Tôi không muốn bỏ con, ngày ngày khóc lóc vì mong được gặp con. Hơn 2 năm, con lớn, tôi chỉ được nhìn thấy con mà không được ôm con vào lòng.
Dù vợ chồng đã hết yêu, cũng đã lâu rồi nhưng cuối cùng, tôi phải xuống nước, cầu xin chồng cho tôi quay về, để tôi được ở bên con. Thật may là chồng tôi cũng đồng ý nhưng mà, tôi e ngại, tình cảm 2 năm đã không còn, huống hồ trước đó còn có quá nhiều mâu thuẫn. Tôi chọn quay lại có đúng không và liệu có thể sống hạnh phúc được không? Hãy cho tôi một lời khuyên…
(Vợ chồng)