VN88 VN88

Khổ thân ông Công ông Táo nhà mình

Kho than ong Cong ong Tao nha minh

Nói ra thì rất hài hước, lại bảo chê vợ chứ đúng là, chẳng thương vợ vào bếp vất vả mà lại thương ông Táo nhà mình. Ngày 23 tháng Chạp, thấy chị em xôn xao nấu nướng, cỗ bàn linh đình, nhà nào cũng bày đầy mâm cỗ nhìn đẹp mắt. Có người còn tỉa cả con công, còn làm cả xôi hình ông cá chép thật khéo tay mà vợ mình thì…

Kể ra, bà con lại cười vào mặt em, bảo em chuyên đi nói xấu vợ. Em thì chẳng nói xấu mà em nói thật. Vợ em vụng không để đâu hết vụng, vụng đến mức kho thịt thì thịt cháy, nấu cơm thì cơm nhão mà nấu bằng nồi cơm điện, tráng trứng thì không cho gia vị. Em cũng hết chịu nổi vợ em rồi.

“Ngày 23 tháng Chạp, thấy chị em xôn xao nấu nướng, cỗ bàn linh đình, nhà nào cũng bày đầy mâm cỗ nhìn đẹp mắt. Có người còn tỉa cả con công, còn làm cả xôi hình ông cá chép thật khéo tay mà vợ mình thì…”

Có hôm, chồng đi làm về muộn, đói đến cồn cào ruột gan, bảo vợ về sớm nấu nướng. Vợ chẳng nấu nướng gì vì bảo lúc chồng về thì làm tạm cho bát phở gà ăn. Trời ơi, cái món dễ nhất mà vợ cũng không làm được. Cho thịt gà, gia vị, hành răm vào nấu bát phở, khói bốc nghi ngút, nhìn tưởng ngon, chồng chuẩn bị húp thật mạnh thì thấy mặt chát, mặt đến tận óc. Em sợ quá nhổ ra luôn. Mặt vợ méo xệch, dỗi em ngay. Nhưng mà dù có dỗi thì cũng chịu chứ nuốt miếng phở mặt chát ấy vào thì chỉ có mà… xót ruột bằng chết.

Thế là thôi, chẳng nhờ vợ, úp bát mì tôm ăn liền cho nhanh. Bữa ấy đi ngủ mà bụng vẫn sôi ùng ục, lại càng biết thêm ‘tài’ nấu ăn của vợ.

Ngày lấy vợ, cũng biết là vợ kém nấu ăn đấy nhưng mà em thì em cứ lấy. Vì nghĩ, đàn bài ai chẳng có năng khiếu nấu ăn, chỉ là giỏi hay không thôi. Người không biết nấu, có gia đình rồi cũng sẽ lo chu toàn, cũng sẽ cẩn trọng học hành để có thể cho chồng mình những bữa ăn gọi là tạm tạm. Thế nhưng vợ em thì, cả thời làm vợ, chỉ biết đến chuyện nhờ vả và đặt cỗ. Có chuyện gì, chỉ cần là có cỗ là vợ đặt ngay. Nếu 1 mâm thờ nhờ bạn bè tới giúp, vợ lăng xăng vài thứ linh tinh. Nếu 2 mâm trở lên thì đặt chon hanh. Có khi người ta không nhận 2 mâm, vợ kêu là trả giá cao, họ lại nhận. Tiền hoang phí vậy đấy…

Nói chuyện nấu được mâm cỗ thì quả thật khó như mò kim đáy bể. Biết bao nhiêu lần rồi, từ ngày sống với nhau gần 1 năm nay, vợ chưa từng động tay vào bếp núc nấu mấy món phức tạp. Cơm nước cho chồng ăn thì chỉ toàn cắm cơm xong mua đồ ăn sẵn. Bao nhiêu ngày rồi người làm chồng như em đều phải tự vào bếp nếu muốn ăn ngon. Để vợ thì chỉ có ăn đồ mặn chát, đồ nhạt thếch hoặc là đồ sống, đồ khê cháy, nói chung đủ các thứ trên đời. Em sợ cái kiểu nấu ăn của vợ lắm nên có chuyện gì trọng đại thì thôi, đặt cho nó nhanh. Chứ tin tưởng vào tay nghề của vợ, lúc bạn bè tới không có cỗ thì có mà mất mặt.

Hôm nay, ngày cúng ông Công, ông Táo, bảo vợ đi chợ từ sớm để chuẩn bị một mâm cỗ chay cúng cáp. Nghĩ, cả năm được một cái Tết đầu vợ chồng ở bên nhau, phải cúng cáp cẩn thận, nhà cửa đàng hoàng, lễ lạt cho ra trò. Chuyện quan trọng, lại là năm mới sắp đến nên nhất định mấy việc cúng cáp này phải do một tay vợ làm. Thế nên, sáng sớm em đã gọi vợ dậy, chở vợ đi chợ để mua đồ nấu nướng thắp hương.

Vợ cũng đồng tình ấy nhưng có vẻ không thoải mái vì sợ không nấu được. Em đi làm, còn vợ xin nghỉ ở nhà, chuẩn bị cỗ bàn. Cái gì chứ một mâm của vợ cũng phải mất cả buổi. Trưa chồng về nhà cùng vợ, cúng cáp xong xuôi rồi ăn cỗ. Chồng hí hửng hi vọng vợ sẽ thể hiện được khả năng của mình, làm cho tới nơi tới chốn. Nghĩ rằng, trưa nay sẽ được bữa ngon do chính tay vợ mình sản xuất. Cả năm trời mới mong có được ngày như vậy, ai ngờ…

Về tới nhà, chồng ỉu xìu mặt mũi vì mâm cỗ chỉ có đúng 2 món. Còn lại toàn rau là rau. Có phải chuyện đùa đâu. Cỗ cúng ông Công, ông Táo là phải cỗ có bài có bản, có món đầy đủ. Vợ không làm được nên cố bày ra vài món rau cho có. Chồng về hỏi vợ cúng xong chưa, vợ bảo làm xong hết rồi.

Chẳng lẽ lúc đó lại mắng vợ. Thôi thì đành nhịn, ngậm bồ hòn làm ngọt vì có hi vọng hơn cũng không được, tay nghề của vợ cũng chỉ có vậy, sống với nhau thì biết rõ rồi. Nhưng mà, thức ăn trong tủ còn thừa đầy ra, vợ cũng có làm nổi đâu, nghĩ ức cái công mình chở vợ đi chợ từ sớm. Biết thế, mình ở nhà làm còn nhanh hơn.

Cũng đành động viên vợ hai ba câu, coi như là vợ đã có tấm lòng. Chỉ khổ ông Công, ông Táo không có cỗ như các chị em đảm khác làm cho. Thôi thì, tấm lòng là chính, xin được ghi nhận tấm lòng, sự thành tâm để ngày 23 tháng chạp thật sự là ngày vợ đầy thành ý, cũng cố gắng hết sức của mình. Cái sự vợ vụng, ai biết được đâu… Chỉ có chồng mới hiểu, mong rằng, ông Công ông Táo cũng ghi nhận sự thành tâm…

Thôi thì từ nay phải tính cách đào tạo vợ, cũng phải vào bếp dạy vợ vài món cơ bản chứ không thì cả Tết này xác định là ăn đồ ăn sẵn…

(Vợ chồng)

VN88