Bước chân vào hôn nhân, sẽ có lúc bạn hồi tưởng lại một thời yêu đương say đắm nồng nhiệt rồi cảm thấy tiếc nuối khi đến được với nhau mà cuộc sống ngày càng tẻ nhạt. Sẽ có lúc thấy mình chìm vào một nỗi cô đơn, nỗi cô đơn như chiếc vỏ ốc cứ từ từ chìm vào đáy đại dương sâu thẳm. Thân thuộc quá cũng thành xa lạ… Những mơ hồ hoài nghi thi thoảng xâm lấn vào trái tim một cách bạo liệt, khiến ý nghĩ điên rồ nhất cũng bật ra, nó chiếm đoạt mọi suy nghĩ vun vén, nó nhuốm màu hả hê của thứ cảm xúc nhất thời đăng quang…
“Hôn nhân giống như chiếc đầu cột điện. Đủ thứ rối rắm lo nghĩ. Muốn làm mới tình yêu là chẳng dễ dàng”
Hôn nhân vẫn là tình yêu nhưng tựa như tình yêu đang già đi, nó có thể chín chắn hơn, sâu sắc hơn nhưng cũng mệt mỏi hơn rất nhiều. Như người già chỉ có thể tự mình bước đi nặng nhọc, chẳng thể dắt theo một thứ nặng nhọc tương tự, và mọi hờn giận cũng đã đạt đến độ thinh không, những bóng hình cứ lầm lũi đi bên cạnh nhau. Lời trách móc không nói ra được cũng là bất hạnh…
Hôn nhân như dây diều. Khó khăn như cơn gió. Khôn khéo biết lựa gió, chỉnh dây thì diều bền. Mà khó lắm. Tình yêu được mặc quần áo, người ta khó thấy hết nhau, mà lại muốn khám phá nhau, muốn thành thật tận cùng với nhau. Hôn nhân thì như cuộc thoát y, ban đầu hấp dẫn vô kể, sau ê chề chán chường. Người ta sợ sự trần trụi của nhau, nhưng lại cũng chẳng muốn chấp nhận cái khéo léo cố tình. Đòi hỏi thành thật, nhưng đừng thẳng tuột, phải e ấp nửa kín nửa hở như chiếc áo ngủ mỏng tang đêm tân hôn. Mà hôn nhân đôi lúc như ca ve, trăm nghìn lần nằm xuống, diễn đến đâu cũng làm sao có được cái vẻ e ấp như gái còn trinh tiết. Lời nói thật để hiểu nhau cũng là lời làm tổn thương nhau vô hạn…
Hôn nhân giống như chiếc đầu cột điện. Đủ thứ rối rắm, lo nghĩ. Muốn làm mới tình yêu là chẳng dễ dàng. Mà thời đại thực dụng, phụ nữ bản lĩnh chả còn tự đem dây buộc mình như trước, người ta càng dễ từ bỏ nhau hơn. Trách cũng được, ủng hộ cũng được, ai cũng phải sống cuộc sống của mình. Đàn ông chỉ để dựa, không phải để quyết định cuộc đời người phụ nữ sẽ sống như thế nào.
Hôn nhân giống như hai người xa lạ bị rơi xuống một dòng sông. Người may mắn thì gặp người biết bơi như mình, cùng động viên nhau, trợ giúp nhau bơi vào bờ. Người kém may mắn hơn thì một biết bơi một không biết bơi: khéo léo cũng giúp họ cùng được sống. Người biết bơi mà gặp kẻ không biết bơi không hiểu chuyện, cũng dễ bị nhấn chìm, chết oan. Xui xẻo thì cả hai đều không biết bơi, không chết là kỳ tích, chết cả là điều dễ hiểu.
Ai cũng đi qua tình đầu màu trắng, đi qua tình yêu say đắm màu hồng, rồi bước vào hôn nhân. Như con trẻ hết lớp 1 thì sang lớp 2… hôn nhân là muôn màu, mà càng trải nghiệm càng trưởng thành. Biết suy nghĩ, cố gắng, thì bức tranh hôn nhân tô những sắc màu rực rỡ, tươi tắn. Hôn nhân đem đến con cái, đem đến những niềm vui không giống tình yêu, đem đến những sẻ chia, những trách nhiệm và cả những hàn gắn cực kỳ sâu sắc. Ích kỷ, ấu trĩ tức là ta đã tự lựa chọn cho mình gam màu ảm đạm. Nếu không phải lựa chọn xé bỏ bức tranh ấy, thì chi bằng dốc tâm sức hoàn thiện một cách tươi tắn nhất.
( Tâm sự)