Đúng là đàn ông chứng nào tật ấy, nói thì bảo mình ‘vạch áo cho người xem lưng’, đi bóc mẽ chồng nhưng mà phải than cho nhẹ lòng.
Từ ngày cưới nhau, được 3 năm thôi nhưng năm nào cũng phải nói về cái chuyện bẩn của chồng. Mùa hè thì không nói làm gì nhưng mỗi độ đông về, chồng lại lười nhác, không chịu tắm. Tối nào cũng vậy, chồng đi làm về thì được vợ cung phụng, chuẩn bị đồ ăn thức uống đầy đủ cả rồi. Ăn xong chồng ngồi gác chân lên xem phim, không chịu làm gì, để một mình vợ nấu nướng xong rồi lại dọn dẹp, rửa bát dọn nhà.
Nhiều lần nhắc nhở chồng giúp vợ thì anh bảo ‘việc đó là việc của phụ nữ, đàn ông làm sao phải động vào. Với lại, nhà chỉ có hai vợ chồng thì vợ làm hết đi, nặng nhọc gì’. Nghe chồng nói mà tức anh ách, có người vợ nào lại không muốn được chông đỡ đần chứ. Dù là vợ có thể làm hết được nhưng vẫn muốn được chồng san sẻ.
Ngày nào cũng như ngày nào, chồng về ăn xong thì nằm ườn ra xem phim. Vợ nhìn mà không thể nào không bực tức. Sai chồng cái này cái kia, chỉ điểm cho anh làm anh cũng không làm. Có ai đời, nhà có hai vợ chồng mà không biết chia sẻ cùng nhau?
“Chuyện cũ nhưng phải nói mãi, mà nói mãi chồng không nghe đến mức mà hai vợ chồng phải ngủ riêng.”
Thời gian trôi đi, có con có cái rồi, chồng vẫn lười như vậy, không hề thay đổi. Tưởng là có đứa con thì chồng sẽ chăm chỉ giúp vợ, chăm sóc con cái, nào ngờ, chồng đùn hết việc cho người giúp việc theo giờ. Về nhà, tối vợ mệt phờ vì còn chăm con, chồng cũng không đả động gì đến.
Cái chuyện lười nhác xưa nay là bản tính của đa số đàn ông, không nói làm gì nhiều, nhưng chuyện lười tắm thì quả thật đáng bàn. Chồng gần như không rất ít tắm rửa suốt mùa đông. Mùa hè có khi cũng phải giục đi tắm nhưng nóng bức còn không lười. Mùa đông, nói không điêu chứ có lần, hơn hai tuần không thấy chồng tắm rửa gì.
Đi làm về, chồng ăn xong rồi lên giường ôm con. Ngày nào cũng vậy, cứ giục chồng đi tắm, bật nước cho chồng, chồng cũng chỉ bảo ừ rồi lại để đó. Chơi và xem tivi một lúc thì chồng lăn ra ngủ, sáng hôm sau dậy vội vội vàng vàng thay cái quần rồi đi làm. Rửa mặt đánh răng, thay quần vẻn vẹn chỉ có 5 phút, đúng là ‘bá đạo’.
Như người ta, đi làm về mùa đông rét mướt tranh thủ mà tắm sớm vì cũng vài ngày không tắm rồi, nhưng chồng cứ do dự thành ra lười. Có lần nằm bên chồng mà bốc mùi ở chân, sợ quá. Cái tất chồng đã bóng với đôi giày bao tháng không giặt bốc mùi phát hãi. Bảo chồng ngâm chân thì lười, kêu lạnh. Vợ có lấy nước cho chồng ngâm thì anh cũng làm qua loa rồi lại đưa chân lên giường ngủ…
Nói không ngoa chứ có lần nằm bên chồng mà thấy bốc mùi chân vẫn còn hôi, không thể nào ngửi nổi. Có những bữa cơm, đang ăn mà chân bốc mùi, tôi cảm thấy khiếp đảm vô cùng, suýt nôn. Nói chồng nhiều lần thì anh cau có, khó chịu. Anh bảo ‘bẩn không chết nhưng sẽ chết vì rét’, nhất định là anh không tắm. Thế nên, theo lịch là cứ hơn tuần mới tắm một lần, bẩn nữa thì hai tuần. Có nhiều hôm tôi phải bảo anh sang phòng khác nằm, còn tôi và con ngủ phòng chúng tôi, thật khiếp khủng
Nói về cái sự bẩn của chồng thì còn nhiều lắm nhưng mà kể cả ngày không hết. Bây giờ, mùa đông lại đến, tôi lại chịu cái cảnh chung chăn với người hôi hám, không chịu tắm giặt, nghĩ mà sợ kinh khủng. Chuyện này khiến tôi không còn hứng thú yêu đương gì nữa. Liệu rằng nó có làm vợ chồng chán nhau và dần xa lánh nhau hay không, nhất là khi tôi có con, tôi cũng chẳng thiết chồng? Không thể chịu được cảnh chồng bẩn.
(Vợ chồng)