Em 27 tuổi, kết hôn được hai năm sau gần một năm tìm hiểu, là cô gái năng động, tự lập và có phần mạnh mẽ. Trước khi kết hôn, em và chồng rất tôn trọng nhau. Chúng em đã bàn bạc rất nhiều vấn đề, từ việc làm, tài chính, gia đình, sinh con… nói chung đều có sự thống nhất, việc anh anh làm, việc em em làm.
“Em lo lắng khi nghĩ tới việc có con. Chẳng lẽ một mình em gánh vác trong khi chồng chẳng biết ý thức gì hết.”
Chồng em cho em ba năm để phát triển công việc cũng như làm mọi điều em thích. Sau ba năm, em sẽ sinh con và tập trung lo cho gia đình. Về tài chính, mỗi tháng anh sẽ đưa em 3 triệu đồng và em sẽ thêm 2 triệu để dành lo cho việc sinh con, hoặc đầu tư gì đấy. Ban đầu, bọn em định ra riêng, trước lúc cưới em đã quen sống độc lập tự do. Nhà em ở thành phố nhưng em ở trọ từ khi đi học đại học. Chồng bảo rằng ở trọ tốn kém, ai cũng lo việc làm, cơm nước không điều độ nên muốn em về làm dâu. Em thấy hợp lý nên về ở với gia đình chồng. Bố mẹ chồng dễ tính, thương yêu con cái, đối xử công bằng… nên em không thấy ngột ngạt.
Chỉ có chồng em là không ổn. Trước cưới thì thỏa thuận là thế, nhưng cưới xong ngoài mỗi tháng đưa 3 triệu tiền ăn cho bố mẹ, anh toàn kiếm cớ không góp tiền để dành với em. Có tháng đưa một triệu, có tháng đưa 1,5 triệu, có tháng không, với rất nhiều lý do. Em không kiểm soát lương cũng như tôn trọng quyền riêng tư của anh ấy. Lương chồng em mỗi tháng 10-12 triệu, lương em chỉ có 4 triệu nhưng em luôn cố gắng để dành ít nhất một triệu mỗi tháng. Em ghét cái thái độ đóng góp như thế nên ém luôn, lập quỹ đen cho mình. Em định bụng khi nào anh ấy đóng góp tự nguyện đều đặn có ý thức thì em mới lập chung quỹ, còn không thì mặc.
Thế nhưng, em bắt đầu thấy lo lắng khi nghĩ tới việc có con. Chẳng lẽ một mình em gánh vác trong khi chồng chẳng biết ý thức gì hết. Vì thế em bảo anh ấy rằng nếu anh không ý thức lo cho gia đình nhỏ của mình thì em sẽ trì hoãn việc có con. Nếu anh muốn có con thì mỗi lần sinh phải kiếm 100 triệu đưa em, gọi là bồi dưỡng thai phụ và nuôi con. Sau đó, anh phải có ý thức mà lo cho con, còn không thì em làm single mom.
Nói thì nói vậy nhưng em khá lo lắng và bực bội vì chồng chẳng biết lo. Em ước không lấy chồng, để sống cái thời một mình một ngựa cứ mặc sức đua. Bây giờ cuộc sống như chim lồng cá chậu. Làm sao để bỏ cái cảm giác này và làm sao để chồng có ý thức hơn đây, mọi người ơi?
(Tâm sự)