VN88 VN88

“Chồng già vợ trẻ là tiên, Vợ già chồng trẻ là duyên ba đời”

“Chong gia vo tre la tien, Vo gia chong tre la duyen ba doi”

Nên chẳng dại gì mà anh không lấy làm mừng thầm trong bụng. Có lẽ mấy đời trước anh đều lấy vợ trẻ nên hãi rồi. Nên quyết kiếp này phải lấy được em, cô vợ già hơn tuổi. Nhiều khi đám bạn cùng cơ quan hỏi tuổi em. Anh dõng dạc nói và đứa nào cũng há miệng rồi cười ha hả mà vỗ vai anh: Hóa ra thằng này giỏi, mày lái được máy bay bà già cơ à? Anh cũng cười: Tất nhiên rồi! Đừng tưởng ai cũng có cái phúc đó nha!

Nhưng anh nghĩ, người giỏi phải là em mới đúng. Vì em có thể để một gã phi công trẻ lái mình, nhưng lại không theo sự ngông cuồng, bồng bột, hay theo kiểu ngựa non háu đá… của gã. Mà phải bằng bản lĩnh của một người đàn ông trẻ tuổi nhưng lại điềm đạm, bình thản và vô cùng chín chắn. Anh cũng không nghĩ mình có thể làm được tốt như thế cho tới khi có em ở bên mình. Vì thế, khi đi bên em, không ai nghĩ là em hơn anh tuổi. Dù thật sự là em có nhìn thấy mặt trời trước anh đôi năm. Nhưng khi nào, có em ở bên, anh cũng thấy cuộc đời mình trở nên ý nghĩa và bình yên. Thấy mình vững vàng và mạnh mẽ. Em đã mang lại cho anh một mái ấm theo đúng nghĩa của nó. Và mang lại cho anh sự tự tin mà anh cứ ngỡ mình không có.

“Người xưa đã nói, “Chồng già vợ trẻ là tiên, Vợ già chồng trẻ là duyên ba đời”. Như thế nghĩa là anh phải tu tới ba đời mới được lấy em.”

Mỗi khi bước chân vào căn nhà nhỏ của vợ chồng mình, là anh cảm thấy như bước một bước thoát hẳn khỏi cái cuộc sống chật vật, xô bồ và bon chen ngoài kia… Ở nơi này, chỉ có sự điềm đạm của em, sự dịu dàng đảm đang của em và sự ngọt ngào rất thuộc quen, sự quan tâm mà em luôn dành cho anh và con… Mỗi khi ngồi vào mâm cơm em nấu, là anh cảm nhận được bao nhiêu sự ân cần chăm sóc mà em dành cho gia đình bé nhỏ này. Ở nhà không có cái cảnh em chu mỏ lên kêu em không biết nấu ăn, hay em mệt anh hãy vào bếp hoặc rủ anh đi ăn nhà hàng cho tiện… Em khi nào cũng chu đáo hết mức, khi nào cũng muốn tự tay làm tất cả mọi thứ cho cha con anh thì em mới yên lòng.

Nhưng có lẽ nếu khi nào em cũng thế thì cuộc sống của vợ chồng mình hẳn sẽ tẻ nhạt lắm lắm. Nhưng đó mới chỉ là một góc của con người em. Cái góc ấy luôn mang cho anh một cảm giác ấm êm đặc biệt, một niềm tin vững vàng ở người bạn đời của mình. Thì các góc khác mà anh sắp nói ra đây của em lại chính là thứ khiến anh ngày càng yêu em nhiều hơn, thấy em thật thú vị và đặc biệt như một cuốn sách mà anh đọc mãi cũng không thể tới trang cuối cùng.

Ừ, nhiều lúc, anh thấy em là người đàn bà vô cùng chín chắn, chỉn chủ, điềm đạm và hiểu biết. Nhưng rồi đùng một cái, anh lại thấy em là một đứa trẻ mè nheo, và nhõng nhẽo, hay quay đi quay lại, anh lại thấy em là một cô bạn vô cùng thông minh và thâm hiểm… Nên nhiều khi, trước khi ở cơ quan về nhà, là anh lại nghĩ, không biết hôm nay, anh sẽ sống với ai? Một người vợ đảm đang? Hay một người đàn bà lắm lời như nhiều người khác? Hay lại là một cô gái nhí nhảnh và hài hước? Mà cũng có thể là một đối thủ nguy hiểm khi nào cũng có thể bắt bẻ nha tới cùng? Chỉ cần thế thôi là cũng đủ khiến anh háo hức được về nhà mình rồi. Vì dù em có là người nào thì em vẫn nấu cơm ngon canh ngọt cho anh ăn mà!

Em cũng là một người đàn bà. Mà nhất lại là đàn bà nhiều tuổi hơn anh nên chắc chắn em sẽ mắc cái căn bệnh kinh niên của đàn bà là nói nhiều. Vì em thấy anh làm cái gì cũng khiến em ngứa mắt. Nên có lúc anh cùn anh bảo em: Sao mà em lắm lời thế? Em nói anh đau hết cả tai?

Em lại bảo: nói phải củ cải cũng phải nghe!

Ờ, đúng, anh vẫn nhớ nguyên cái nguyên lí bất di bất dịch và từ hồi yêu em anh đã giác ngộ rồi: Nó gồm có ba điều: Điều 1: Đàn bà luôn luôn đúng. Điều hai: Đàn bà cũng có thể sai. Điều ba: Khi đàn bà sai thì hãy nhớ tới điều một. Cho nên, anh biết có cãi cũng chỉ là lấy cái lệ. Nếu khi nào anh cùn lên mà cãi thì em lại còn một bài này nữa. Em bảo: Sao không lấy vợ trẻ cho dễ bảo, cho biết nghe lời, cho dễ lừa gạt, cho được ngọt ngào? Lấy vợ già làm gì? Chỉ tổ đau đầu mà thôi! Anh biết em cùn em giận em dỗi rồi liềm tủm tỉm: Anh nghĩ, em cái gì cũng thông minh và khi em đã nói thì cái gì cũng đúng! Và thế là, em bắt đầu lao vào anh cấu, cắn… Ôi, máy bay bà già của tôi nhiều khi cũng như một con cún con như thế. Ai bảo là già thì không biết đùa, không biết làm nũng và không hết sức đáng yêu như thế chứ?!

Hơn nữa, gặp em và lấy em đúng là cái duyên. Ngày ấy, cái điện thoại cục gạch của anh bị hỏng, tất cả số điện thoại lưu trong danh bạ bị xóa sạch. Duy nhất còn lại số của em. Số điện thoại của cô gái mà anh vừa mới có được cách đấy vài tiếng đồng hồ từ một cô người yêu của thằng bạn thân. Như thế có thể gọi là đặc biệt không? Nên khi gặp và yêu em, anh đã nghĩ: nhất định kiếp này, anh sẽ lấy cô gái ấy làm vợ! Vì đó là duyên trời. Mặc dù khi đó, chả có khi nào anh lại nghĩ anh sẽ lái “máy bay bà già” như cách mà người ta vẫn nói cả.

Nhưng suốt thời gian yêu nhau là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời một người con gái của em. Đó là khi em hai mươi tuổi. Con gái tuổi hai mươi có mọi thứ trong tay, mọi sự lựa chọn tốt nhất, mọi ngả được rộng mở… Nhưng hai mươi tuổi lại là khoảng thời gian mà một người con trai không có gì trong tay. Anh không có gì ngoài tuổi trẻ và một trái tim yêu cuồng nhiệt. Người ta nói nếu một cô gái vẫn bất chấp yêu khi bạn hai mươi tuổi và cùng bạn vượt qua quãng thời gian trắng tay ấy thì bạn nên trân trọng người con gái ấy. Đúng là bây giờ anh có thể mua cho em mọi thứ em muốn nhưng ngày ấy thì anh chỉ có thể mời em ăn một bữa cơm bụi mà cũng khó khăn. Nhưng khi nào em cũng cùng anh ăn thật vui vẻ. Cho nên trên đời này, nhất định anh phải cưới em. Một cô gái luôn đủ bản lĩnh để khiến anh tin mình có thể làm được tất cả.

Và giờ em đã sở hữu một người đàn ông mà nhiều cô gái khác mơ ước. Nhiều khi thấy em suy tư buồn bã. Anh biết và hiểu vì sao em lại có tâm trạng đó. Đúng là đàn ông và đàn bà có sự khác nhau về tâm sinh lý. Người ta nói: “Trai ba mươi tuổi còn xoan, gái ba mươi tuổi đã toan về già”… Cái sự chênh lệch về ngoại hình khiến em lo lắng lắm phải không? Nhưng anh thì nghĩ, dù là đàn ông hay đàn bà thì sự chân thành và tình yêu sâu sắc đều giống nhau cả vì đó là chuyện của con tim. Khi người ta yêu nhau chân thành và khi tình yêu ấy được xây dựng trên cả niềm tin, sự hi sinh vì nhau thì sự chênh lệch nào đó có đáng sợ hãi đâu em. Khi nào, anh cũng nghĩ, em chính là thứ duyên phận tuyệt vời nhất mà cuộc sống ban tặng cho anh. Khi nào anh cũng thấy tình yêu nơi trái tim em dành cho anh là thứ tình yêu tươi trẻ và nồng nhiệt nhất. Dù thời gian có trôi di, thì nó vẫn vẹn nguyên như ngày đầu.

Cho nên em chính là thứ duyên phận khó khăn nhất mà anh phải cố gắng suốt mấy kiếp trước mới có được. Nên đừng lo lắng chuyện vì điều gì đó mà anh có thể buông tay em, vợ ạ! Vì với anh em mãi là cô gái hai mươi tuổi yêu anh ngày nào!

(Vợ chồng)

VN88