Vì người ta bảo trước khi lấy vợ đã phải nhớ hai điều bất di bất dịch. Điều một là: vợ luôn luôn đúng và điều hai là: khi vợ sai hãy nhớ tới điều một. Vì thế anh mặc nhiên chấp nhận anh là một ông chồng chả biết gì. Còn em là một cô vợ vô cùng xuất sắc vì cái gì em cũng biết và cái gì cũng đúng. Cho nên anh gọi em là cô vợ biết tuốt, hoặc thánh biết tuốt của nhà mình. Có vẻ chỉ nghe thế thôi, người khác đã phải thầm khâm phục vợ anh vì tài thần thông quảng đại ấy.
Nhưng hình như anh thấy, không chỉ có em đâu. Các bà vợ đều là thánh biết tuốt thì phải. Vì hôm qua anh mới nghe thấy cậu bạn cùng phòng hỏi anh:
Anh có cách nào giấu tiền mà vợ không tìm ra được không? Anh bảo em với!
Anh cười:
Đợi khi anh biến được thành đàn bà đã!
“Anh là anh chồng chả biết cái gì trong nhà mình. Lúc đầu anh cũng bực mình lắm, nhưng lâu dần thì cũng mặc định cho nó là như thế.”
Lại nói về chuyện của chúng mình. Vài tháng sau ngày cưới em bảo em khó chịu trong người và muốn đi khám. Thế anh mới lo lắng hỏi em đau ở đâu? Em bảo, em chả đau ở đâu hết. Anh thắc mắc: Thế em đi khám làm gì? Em bảo: Em thấy người khang khác nên muốn đi khám xem sao. Anh cười: Người anh suốt ngày thấy khang khác. Em lườm anh tới trẹo cả con ngươi: Anh thì biết cái gì? Anh lại nghĩ, cấu tạo cơ thể phụ nữ có lẽ khác biệt thật nên anh có thể là chả biết cái gì thật! Vì anh cũng mới dùng thôi mà!
Rồi khi đi khám về, từ lúc bước ra khỏi phòng khám em chỉ cấu anh một cái thật đau và khuôn mặt như bị bông cho tới khi về nhà. Em hỏi anh: Em bảo anh phải cẩn thận rồi cơ mà? Sao lại… Anh lo lắng hỏi: Sao lại làm sao hả em? Em nghiến răng: Đã bảo hai năm nữa, nhưng tại anh nên em có bầu rồi! Anh vui quá, nhảy cẫng lên: Thật hả em? Em cạu mặt: Không thật thì giả à? Anh thì biết cái gì? Anh chỉ biết… Ôi, ừ thì anh chả biết gì, anh chỉ biết… thôi cũng được. Nhưng mà cứ có thằng bốp bốp bil bil hay cái tũn cái tẹt là anh mừng hết cần biết cái gì rồi. Nhưng anh cũng chả biết từ đó là bắt đầu cho chuỗi ngày không biết gì tăng dần đều của anh thì phải. Và em cũng bắt đầu dần dần trở thành cô vợ “biết tuốt” của anh.
Một hôm, thằng con gần một tuổi vừa mới xông phi một cái từ trên giường xuống đất. Khóc ré lên! Anh còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy bóng em như bay hiện ngay giữa nhà. Em ôm thằng bé thổi thổi xoa xoa vào cái cục bưu to đùng ở giữa trán. Mắt thì hình viên đạn lườm anh. Rồi trì triết anh với cái giọng nghe cũng quen quen:
Em biết ngay mà, dặn trông con cũng không nên hồn. Chắc anh lại dán mắt vào cái điện thoại chơi điện tử chứ gì? Em biết ngay mà. Em nói có khi nào sai đâu!
Ờ! Mà đúng là em có để mắt ở trên nhà và mang người xuống bếp đâu mà em biết anh dán mắt vào điện thoại và làm thằng con quý tử của em ngã xuống đất nhỉ?! Anh đang định cãi là: Không, anh có chơi điện tủ đâu! Thì bất ngờ em bảo: Anh đừng có mà cãi. Em còn lạ gì nưa! Thế là anh ngậm tăm. Làm sao em có thể đoán được cả những lời anh chưa nói cơ chứ? Em lợi hại thật! Nhưng quả thật, là anh trông con nhưng có tranh thủ chơi điện tử. Chứ không phải là chơi điện tử mà không trông con. Hai cái khái niệm này độ nặng nhẹ nó vẫn khác nhau mà! Nhưng khi nào em cũng nhất nhất quy anh vào cái tội nặng nhất trong các khung hình phạt của em sao ấy!
Thế rồi sau cái lần ấy, anh mới ngồi ngẫm kỹ lại xem, có thật là như thế không? Nghĩa là em có khả năng vắng mặt nhưng vẫn biết tuốt về anh ấy? Thậm chí có thể đoán trước được mọi thứ có thể xảy ra? Và sau rất nhiều bằng chứng và sau những cân nhắc, suy xét cẩn trọng, anh mới đưa ra được một kết luận mà khiến anh vô cùng thảng thốt và khâm phục vợ mình. Là trong nhà, em là “Thánh biết tuốt”!
Thảo nào cái ngày mà em về nhà ngoại ở cữ, chỉ có mình anh ở nhà, cuối tuần mới được về với vợ con. Nhưng tuần ấy, anh không về vì cuối chơi hội bóng đá thua thế là cả đám đàn ông đưa ra ý kiến là: chỉ có mỗi nhà mình là hiện tại không có vợ ở nhà. Nên mọi người thống nhất về nhà mình tụ tập, ăn uống cho sướng. Anh bị bắt ép chứ không phải là tự nguyện đưa ra cái ý kiến hay tuyệt đó đâu.
Cuối cùng thì anh mất nguyên cả hai ngày nghỉ vì say rượu và vì phải dọn dẹp lại đóng rác rưởi mà hơn chục thằng đàn ông bày biện ra sau một bữa nhậu quên trời đất. Bởi nếu anh không dọn thì tức khắc chuột sẽ dọn. Nhưng nó mà dọn thì còn kinh khủng hơn nhiều. Anh biết em giận nên mới không thèm gọi điện hỏi han gì tới chồng. Tối chủ nhật anh mới lấy hết can đảm gọi điện cho em với một giọng vô cùng ăn năn:
Vợ à, anh xin lỗi hai mẹ con. Tuần vừa rồi anh có chút việc bận nên không thể về thăm hai mẹ con được.
Em im lặng hồi lâu rồi giọng lạnh tanh:
Anh bận đi nhậu với bạn bè chứ gì?
Anh vội chữa:
Đâu đâu… đâu có…anh đâu có đâu. Dạo này anh có nhậu nhẹt gì nữa đâu.
Em nghiến răng: Đâu cái gì mà đâu! Em biết ngay mà!
Anh lại quýnh quáng lên:
Biết cái gì? Làm sao… sao mà em biết được.
Nói xong anh chỉ muốn vặn răng mình ra đập cho cái mồm mấy cái. Anh chưa kịp chữa gì thì chỉ còn nghe những tiếng tút tút kéo dài. Ôi thế là em cách cả chục cây số mà vẫn biết anh nhậu nhẹt. Anh phải làm sao với cái bà vợ biết tuốt này đây. Giờ anh mới nhớ là mỗi khi anh nói dối là anh nói lắp liên hoàn. Mà cái này, em nằm lòng từ lâu rồi. Vậy là chuẩn bị tinh thần cuối tuần mang xác sang cho em xử lí thôi!
Và sau khi anh đã sống với em gần chục năm anh mới nghiệm ra rằng: Cuộc đời anh không thể nào có được một chút bí mật nào có thể giấu được em cả. Cái gì em cũng biết hết rồi. Và mọi bào chữa của anh đều vô tác dụng. Vì em cái gì cũng đúng. Có lần anh bị xe ngã, chưa nói em cũng biết lí do. Vì anh đi ẩu, hay ngắm gái, mắt thì để ô đầu. Anh ngẫm: quái, anh vừa đi ẩu, vừa ngắm gái, vừa để mắt trên ô đầu thì lạ thật. Để mắt trên ô đầu thì có thể đi ẩu, nhưng còn ngắm gái thế quái nào được nữa chứ? Không lẽ gái đẹp bây giờ toàn bay trên giời? Nhưng anh mà cãi thì còn lâu mới thắng được em nên chỉ biết im lặng.
Anh hút trộm thuốc, đánh răng ba ngày em vẫn nhận ra. Anh đi rút tiền, bị nuốt mất thẻ, chưa kịp nói lí do vì sao em cũng bảo: Em biết ngay mà. Anh thì làm được cái gì nên hồn! Em biết ngay rồi, thế sao em không đi rút mà để anh đi?
Anh đi đón con, quên mất con học lớp nào, gọi điện cho em em lại bảo: Rút cuộc thì anh biết được cái gì? Chả nhẽ anh lại cãi tới cùng mà liệt kê những thứ anh biết ra cho em nghe!
Em đi du lich với cơ quan, bỏ bố con anh ở nhà một mình, khi về, câu đầu tiên em nói là: Em biết ngay mà, hễ em mà ra khỏi nhà là nhà không khác gì cái đống rác. Còn hai bố con không khác gì hai con khỉ lười biếng và bửn thỉu. Anh tiện mồm bảo: Chưa thành đười ươi hay tinh tinh là tốt lắm rồi ấy. Em đáp: Anh tưởng khỉ đẹp hơn mấy cái con ấy chắc?
Ngay cả cái vốn từ để cãi nhau với em anh cũng không thể nào phong phú bằng em được. Nên chỉ nói vài câu là anh nặn không ra được từ nào cho ra hồn nữa. Quả thật, đến cãi nhau với chồng em cũng biết tuốt cơ mà. Có lần đang cãi nhau em dừng lại abor anh: anh đừng có cố cãi nữa. Anh hỏi vì sao? Em tỉnh bơ: Vì em biết thế nào mà anh chả thua? Anh hỏi lại: Sao em biết? Em cười cười: Em biết mà!
Giá như anh không phải ăn cơm em nấu, không phải ở nhà em dọn, không mặc quần áo em giặt, em mua, không phải chịu sự chăm sóc của em khi ốm, không phải sinh chung thằng cu với em, không phải ngủ cùng em đêm đêm… nhất định anh sẽ không để em tự đắc như vậy đâu. Nhưng khổ nỗi là nó chỉ là: Giá như… thôi!…
(Vợ chồng)